Một loạt câu hỏi tung ra, nháy mắt khiến mấy người nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi tuổi, hỏi tên thì có thể chấp nhận được, nhưng quan tâm đến chỉ số thông minh của người ta là có ý gì chứ? Còn nữa, lớn lên đẹp hay không đẹp……
Thiếu gia, cậu nghiêm túc sao?
Ở đây không ai tin Yến Mộ Tịch sẽ đi coi trọng nhan sắc của con gái, rốt cuộc chính anh đã có một trương thịnh thế mỹ nhan, phụ nữ tuy đẹp thì cũng làm sao có thể vượt qua anh chứ? Cho nên, mấu chốt của vấn đề này, đủ để khiến cho người khác vắt hết óc nghiền ngẫm.
Chiêm Quốc Thông nhíu mày nghĩ ngợi một lát, mới thật cẩn thận nói, “Ngoại tôn nữ của Tô Nguyên tên Liễu Đỗ Tiêu, năm nay vừa vặn tròn hai mươi tuổi, còn nói đến chỉ số thông minh, con bé thi đỗ đại học Đế Đô, chắc chắn là một cô gái thông minh .”
Ông giả ngu, cố ý bỏ qua vấn đề cuối kia, nghĩ rằng thiếu gia kiêu ngạo như vậy chưa chắc sẽ hỏi lại, cũng có thể là, vấn đề kia chắc là do thiếu gia thuận miệng hỏi thôi, cũng không chờ mong đáp án.
Nhưng mà.
Yến Mộ Tịch nhìn qua, đáy mắt chớp động không chút nào che dấu tò mò, “Lớn lên có xinh đẹp không?”
Chiêm Quốc Thông, “……”
Thiếu gia lại tự hạ mình cố chấp với vấn đề này như vậy? Đổi thành nữ nhân khác có lẽ sẽ thụ sủng nhược kinh*, mừng rỡ như điên, nhưng nghĩ đến đôi mắt bồ đào kia hoàn mỹ giống thiếu gia, ông lại cảm thấy, người ta nhất định ngay cả gợn sóng cũng không có, chỉ coi thiếu gia là nhàm chán.
*Thụ sủng nhược kinh : Được sủng ái mà lo sợ.
Lúc này, Sở Trường Ca cuối cùng cũng ổn định lại được tinh thần, bước chân có chút mơ hồ đến gần, kiềm chế kích động, không sợ thiên hạ đang loạn cố chấp hỏi, “Nói đi, rốt cuộc đẹp hay không đẹp vậy?”
Mặc kệ Mộ Tịch là tâm tư gì hỏi, đều đủ để cho hắn hưng phấn, giống như là bắt được điểm yếu, phát hiện gian tình đáng xấu hổ không dám đưa ra ngoài ánh sáng, dù sao, khiến hắn nhiệt huyết sôi trào là được.
Chiêm Quốc Thông có loại cảm giác bị buộc lên núi, chỉ phải căng da đầu nói, “Đẹp.”
Nghe vậy, Yến Mộ Tịch tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhận thấy được biến hóa này, Chiêm Quốc Thông cảm thấy sống lưng có chút lạnh căm căm, thiếu gia muốn làm gì? Sẽ không bởi vì người ta trù nghệ hảo, lớn lên lại đẹp, do đó sinh ra cái tâm tư gì không nên có chứ?
Tuy, thiếu gia vô cùng xuất chúng, danh xưng đệ nhất nam thần có thể không xuất chúng sao? Mặc kệ là giá trị nhan sắc , hay là chỉ số thông minh, hay dễ nhận thấy nhất là tài sản, thiếu gia đều ưu tú hơn cả, có thể nói, dùng để cân nhắc cao thấp tiêu chuẩn đàn ông, anh đều là người thắng, nhưng ở trên mạng khởi xướng một lần điều tra hoạt động, tung ra những vấn đề đó, thiếu gia lại ‘ thi rớt ’.
Đặc biệt là vấn đề ' nam thần bạn muốn gả nhất là ai’, thiếu gia thậm chí còn không ở trong top năm, đây là bị bao nhiêu phụ nữ ghét bỏ chứ? Làm ông một lần hoài nghi hiện tại các cô nương đều không bái kim si mê liễu nữa sao.
Sở Trường Ca nghe thấy đáp án này, lại không thuận theo không buông tha tiếp tục hỏi, “Có bao nhiêu đẹp? So với chị em của tôi và con bé Sở Trường Từ có đẹp hơn không?”
Cái này khiến cho Chiêm Quốc Thông không biết nên trả lời như thế nào?
Chị em gái của Sở Trường Ca mỗi người lớn lên đều như hoa như ngọc, là danh viện nhan sắc Đế Đô công nhận, em gái hắn Sở Trường Từ liền càng đừng nói, trên người dù có khiêm tốn, thì trên đầu cũng mang vòng nguyệt quế của con gái Sở gia, mà Liễu Đỗ Tiêu, bất quá là mới tới Đế Đô, dù ông cho là dáng dấp không hề thua kém mấy vị kia, nhất là đôi mắt, lại là thắng mấy bậc, nhưng ông cũng không tiện nói.
Đắc tội ai đều là ngu xuẩn.
Vì thế, im lặng là vàng.
Thấy thế, Sở Trường Ca cười đến ý vị thâm trường, “Xem ra, chỉ có thể chờ có cơ hội, tôi tự mình đi xem, đại học đế đô đúng không? Minh Nguyệt đang học năm hai ở đó, tôi là anh còn chưa có đi thăm con bé đâu.”
Chiêm Quốc Thông mặt không cảm xúc, giống như là không hề nghe thấy, dù sao cách khai giảng còn sớm, dựa vào vị này mưa gió thất thường, tính tình sau cơn mưa liền ném hết, nói không chừng đến lúc đó đã sớm quên sạch sẽ. Ông nếu ngăn cản, mới càng kích khởi lòng hiếu kỳ của hắn.
Ông chỉ lo lắng về phần thiếu gia.
Yến Mộ Tịch lúc này như đang suy nghĩ điều gì, góc nghiêng tinh xảo không thể bắt bẻ, ở trong phòng bếp toát ra hơi thở nồng đậm, anh như cũ hoàn mỹ không giống người thật, như vương tử từ trong sách đi ra.
Chỉ có thể đứng từ xa xem, không thể làm loạn
Một lúc sau, bỗng nhiên ngữ khí không khiến người khác sợ hãi thì không chịu nghỉ, nói, “Tôi quyết định rồi, muốn di tình biệt luyến*.”
(1)di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Khi anh nói những lời này, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến nếu bạn cho rằng đây là vui đùa sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Người ở chỗ này đều ngây ra tại chỗ, hoàn toàn không rõ, bốn chữ di tình biệt luyến này từ đâu mà đến? Cùng với thiên tài có chỉ số thông minh cao ở chung một chỗ chính là gian nan như vậy, bởi vì bạn căn bản sẽ không bao giờ hiểu được mạch não của người ta.
Chiêm Vân Hi trước tiên phản ứng kịp, vừa rồi cậu vẫn đang mông lung, cũng chưa phát biểu bất luận cái gì, lúc này rốt cuộc thanh tỉnh, bạo dạn hỏi, “Thiếu gia, cậu đây là muốn từ trên người ai di tình đi?”
Thứ cho cậu ngu xuẩn, cậu đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, tại sao lại không biết thiếu gia yêu ai.
Yến Mộ Tịch nhìn cậu như nhìn một tên ngu ngốc liếc mắt, Cậu còn không biết?”
Chiêm Vân Hi thẳng thắn ngơ ngác lắc đầu, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một đạo tia chớp, không, sẽ không phải là Tương Bạch thiếu gia chứ ? Khóc thầm, cậu nên hối hận vì chính mình không thấy được đoạn tình cảm này hay là nên vì thiếu gia lạc đường kịp thời biết quay đầu lại mà vui mừng đây?
Sở Trường Ca nhanh nhảu, không nghĩ ngợi, vẻ mặt kinh hãi cảm khái nói, “Tôi xem, nguyên lai là cậu cùng Tương Bạch là thiệt tình yêu nhau.” Mệt cho hắn còn tưởng rằng là bọn họ không muốn kết hôn, mới cố ý nghĩ ra loại couple này làm người ta hiểu lầm.
Lời này vừa nói ra, Chiêm Vân Hi đồng tình liếc nhìn hắn một cái, lại bắt đầu tìm đường chết à?
Quả nhiên.
Yến Mộ Tịch không vui nhíu mày lại, lạnh nhạt nói, “Không cần đem những suy nghĩ xấu ra của cậu nói ra đâu, cậu lải nhải thế nào thì cũng mặc kệ, nhưng bẩn lỗ tai tôi, chính là tội của cậu.”
“Ha ha……”
“Cười giả ngốc cũng vô dụng, tội thêm lớn, bộ điện ảnh sáu tháng cuối kia tôi rút vốn đầu tư, tôi không muốn xem mấy bộ phim tình cảm của cậu, đây cũng là vì Sở gia suy nghĩ, cậu hẳn là sẽ cảm ơn tôi.”
“……”
Hắn liền tùy tiện nói mấy lời, mấy cái trăm triệu đầu tư liền mất? Không cần a, bộ điện ảnh kia mọi việc đã chuẩn bị tươm tất, chỉ còn thiếu vốn, cảnh quay rất tốt kém, tất nhiên cũng rất đốt tiền, phòng bán vé lại không dám bảo đảm, cho nên không vài người nguyện ý bỏ vốn, cũng chỉ có vị giàu vô nhân tính trước mặt này không để bụng, ném mấy cái trăm triệu, liền cùng ăn bữa cơm giống nhau, hắn đi đâu tìm được thổ hào như vậy chứ?
Hắn khóc không ra nước mắt, lại không dám kêu rên, bằng không, nhất định sẽ bị ngược thảm hại hơn.
Chiêm Vân Hi chính là vui sướng nhìn người gặp họa, bỗng nhiên nghe cha mình kinh hãi thử thăm dò hỏi, “Thiếu gia, ngài sẽ không phải còn nhớ thương em gái Bạch thiếu gia…… chứ?” Nhưng vị tiểu thư kia sinh ra không bao lâu liền chết non a.
Không nghĩ tới, ông thực sự đoán trúng.
Yến Mộ Tịch nghiêm túc gật gật đầu, “Cô ấy là người vợ mẹ chọn cho tôi, nếu không có bất ngờ xảy ra, cô ấy chính là Yến gia thiếu phu nhân, đương nhiên, tôi khi đó, cũng là nhìn trúng.”
Nghe vậy, mấy người lại kinh hãi.
Anh cũng nhìn trúng? Khi đó, anh mới sáu tuổi, liền tính anh trưởng thành sớm, nhưng người ta vẫn là đứa trẻ mới sinh ra, anh lại nhìn trúng người ta, có thể hay không cũng quá cầm thú?
Sở Trường Ca cảm thấy hôm nay nghe được bát quái so hết đời này cộng lại còn chấn động hơn, ngay cả đau buồn vì bị rút vốn đầu cũng tạm thời quên mất, mắt trông mong nhìn chằm chằm Yến Mộ Tịch, cầu tiếp tục chia sẻ.
Chiêm Vân Hi cũng thế.
Chỉ có Chiêm Quốc Thông u sầu đầy mặt, mắt lộ hối hận, “Cho nên, mấy năm nay, ngài cự tuyệt lão gia cùng ông chủ vì ngài an bài việc hôn nhân, là bởi vì trong lòng vẫn luôn có em gái của Tương Bạch thiếu gia sao?”
Đối một đứa trẻ rễ tình đâm sâu như vậy thật sự ổn sao?