Editor Bồ Đào
Liễu Tô Nguyên nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghe vậy, hơi mang vài phần kinh ngạc giương mắt nhìn qua, thấy ông bạn già tương giao nhiều năm một bộ tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, bộ dáng giống như sống không còn gì luyến tiếc, không khỏi bật cười, “Tôi là lần đầu tiên chứng kiến ông có vẻ mặt này, trước kia mọi người đều trêu chọc ông dây thần kinh cơ mặt bị liệt, mặc kệ cho có chuyện gì xảy ra, ở trên mặt ông cũng không nhìn ra được biến hóa gì, hiện tại đây là làm sao vậy? Càng sống càng luyến tiếc rồi?”
Chiêm Quốc Thông tìm cái ghế ngồi xuống, tư thế vô cùng hoàn hảo, ngoài miệng lại không giữ giọng điệu quản gia quý tộc, mà là thở ngắn than dài nói, “Này trong chốc lát, kia trong chốc lát, lúc ấy còn có ông ở Yến gia.”
Liễu Tô Nguyên vô ngữ nói, “Tôi nào có quan trọng như vậy? Lại nói, tôi nhớ tiểu thiếu gia rất dễ hầu hạ a, thông minh ngoan ngoãn, lớn lên cùng búp bê Tây Dương giống nhau đẹp mắt, ăn no liền tự mình chơi, như thế nào đến miệng ông, lại trở thành đại ma vương rồi?”
Chiêm Quốc Thông lắc đầu, “Đó là trước kia, thủ nghệ của ông có thể làm cho cậu ta ăn no, cậu ta ăn uống no đủ đương nhiên không sinh sự, nhưng từ sau khi ông rời đi, Yến gia không biết đã thay đổi biết bao nhiêu đầu bếp, nhưng đều thỏa mãn không được tính kén chọn của cậu chủ, mà trời sinh hắn lại là cái người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, mặc kệ bất luận việc gì đều phải tốt nhất, duy nhất chỉ có ăn uống là ngoại lệ, hắn có thể chịu đựng mới là lạ? Huống chi, hắn vẫn là cái đồ tham ăn a, đem ăn uống trở thành việc trọng đại nhất trong cuộc đời, một khi không hợp khẩu vị, liền làm trời đất đảo lộn, một giây đều có thể bức điên một đống đầu bếp, người trên dưới Yến gia đừng mong có thể sống dễ chịu……”
Liễu Tô Nguyên nhíu mày, “Có thể khoa trương như vậy sao?”
Chiêm Quốc Thông gật đầu thật mạnh.
Liễu Tô Nguyên cười như không cười hỏi, “Vậy sao ông còn không bỏ đi?”
Chiêm Quốc Thông nghẹn ngào, một lát sau mới hừ nói, “Tôi là không đành lòng để Vân Hi một mình ở Yến gia chịu khổ.”
Liễu Tô Nguyên không chút khách khí ngắt lời ông, “Vậy ông có thể mang theo con trai cùng đi mà, bằng bản lĩnh của hai người các ông, đi đến chỗ nào đều có chỗ dung thân, nói không chừng, so ở Yến gia càng có thể phát huy năng lực.”
Chiêm Quốc Thông trầm mặc, lặng lẽ nói, “Đấy còn có vợ tôi nữa.”
Liễu Tô Nguyên ân cần, “Vậy cả nhà cùng nhau đi, đừng nói với tôi, Yến gia không chịu để ông rời đi nhá.”
Yến gia có bao nhiêu kiêu ngạo, ông là tự mình lĩnh hội quá, mặc kệ là ai, chỉ cần muốn rời đi, Yến gia tuy có đánh giá cao, lại luyến tiếc, cũng sẽ không có nửa phần do dự, ví dụ như ông, từng dùng trù nghệ chinh phục trên dưới người Yến gia, nhưng khi ông đưa ra lời từ chức, Yến gia cũng không có bất luận cái gì giữ lại.
Chiêm Quốc Thông méo mặt, không nói.
Liễu Tô Nguyên vui vẻ cười rộ lên.
Chiêm Quốc Thông khóe miệng run lên, nếu không phải thấy đồ ăn ngon miệng, ông thật muốn ôm mặt chạy lấy người a, chính là ở Yến gia, ông là người rất có mặt mũi, ai dám như vậy khi dễ ông? Nhưng hiện tại……
Khó trách châm ngôn nói ăn thịt người miệng đoản, ông muốn nói ra hai câu tàn nhẫn, chính là dỗi không ra được miệng, chỉ phải nghẹn ngào nuốt lại.
Cũng may, Liễu Tô Nguyên liền nhận ra, chuyển đề tài, “Thiếu gia trở nên khó hầu hạ, ngoại trừ ăn không ngon miệng, có phải hay không còn cùng việc phu nhân qua đời có quan hệ? Tôi nghe nói, vị nhị thiếu gia Yến gia kia, cùng thiếu gia chỉ kém một năm.”
Nhắc tới cái này, Chiêm Quốc Thông ánh mắt phức tạp lên, “Việc năm đó, một lời khó nói hết, bất quá, thiếu gia xác thật bởi vậy đã chịu thương tổn, cho nên, đến bây giờ, mối quan hệ của cậu ấy cùng gia chủ không tốt, nếu không có lão gia ở giữa chu toàn phối hợp, thì không biết sẽ nháo thành cái bộ dáng gì nữa……” Nghĩ đến cái này, Chiêm Quốc Thông cắn môi dưới, “Bất quá, trò giỏi hơn thầy, ông chủ không phải đối thủ của thiếu gia, thiếu gia ở Yến gia, là nửa điểm thua thiệt đều không ăn.”
Liễu Tô Nguyên đang trộn rau trộn, nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi, “Nhưng không phải cái người đại minh tinh kia đã nghênh ngang vào nhà rồi sao? Nhị thiếu Yến gia cũng đã từ đứa con ngoài giá thú được công nhận, lúc sau còn sinh một đôi long phượng thai, thiếu gia ngầm đồng ý ư?”
Chiêm Quốc Thông cười lạnh lên, “Ngênh ngang vào nhà? Loan Hồng Nhan ngược lại nằm mơ đều nghĩ trở thành đại phu nhân Yến gia, đáng tiếc, nhịn hơn hai mươi năm, vẫn chỉ là phụ nữ của ông chủ mà thôi, phụ nữ của ông chủ, cũng không chỉ có một mình bà ta.”
Bất quá, bà ta xem là trong đám nữ nhân kia là người có thủ đoạn nhất, ít nhất vì Yến Vân Sơn sinh ba hài tử, còn tiến vào Yến gia, những người khác đều không có bản lĩnh này, đều là gặp dịp thì chơi mà thôi.
Liễu Tô Nguyên không khỏi ngạc nhiên, “Không có danh phận?”
“Không có!” Chiêm Quốc Thông trong giọng nói không che giấu được sự khinh miệt, “Một cái con hát mà thôi, bà ta mà cũng xứng sao!”
Chỉ có người kia, mới đảm đương nổi, tôn vị phu nhân của Yến gia, chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh, gửi gắm nhầm người.
Liễu Tô Nguyên liếc ông một cái, nghĩ đến cái gì, thổn thức nói, “Đều đã qua rồi, ông cũng là thật có phúc, tầm này tuổi rồi mà vẫn còn có thể cưới được một tiểu cô nương, còn dụ dỗ người ta sinh cho một người con trai, mãn nguyễn a.”
Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, bất mãn nói, “Cái gì mà gọi tuổi đã cao? Hai ta cùng tuổi, trước đây khi cưới Thục Trân, cũng mới 40 mà thôi, nam nhân bốn mươi như một cành hoa, nơi nào già chứ?”
Liễu Tô Nguyên cười khúc khích, lười cùng ông so đo, chuyên tâm làm bữa sáng.
Chiêm Quốc Thông nhìn, thần sắc dần dần có chút mông lung, hoảng hốt, cho đến khi điện thoại trong túi rung lên, ông mới đột nhiên hoàn hồn, lấy ra mắt nhìn dãy số, bộ dáng bắt đầu ra dáng phách lối, mang theo vài phần tức giận hỏi, “Mới sáng sớm gọi điện thoại cái gì?”
Người bên kia sầu đến muốn chết, “Cha, người đi đâu vậy? Con nghe mẹ nói, cha ngày hôm qua buổi chiều liền ra cửa, còn một đêm không trở về, người sẽ không giấu mẹ con ở ngoài nuôi tình nhân chứ?”
“Thối lắm!” Chiêm Quốc Thông mắng, ý thức được lời nói của mình thô tục, có tổn hại hình tượng đại quản gia, nhanh chóng hạ giọng cứu vãn, “Ta đi gặp người bằng hữu, trò chuyện quá muộn, liền ở lại đây, con tìm ta có việc gì?”
Người bên kia giọng giống như muốn khóc “Không phải chuyện lớn trời long đất lở mà con dám kinh động người sao? cha, cha mau trở lại cứu con đi, đại thiếu gia hắn, hắn hôm nay khẳng định muốn làm mọi người đến chết!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ Đông ca đột nhiên té xỉu, Đông ca đưa bà đi bệnh viện, cho nên, điểm tâm sáng nay chỉ có thể giao cho người khác làm, mà những người sau bếp đều khẩn trương đến bệnh tim rồi, ai mà không biết đại thiếu gia miệng bắt bẻ biến thái a, nếu là hầu hạ không tốt, tất cả mọi người đều như tìm chỗ chết, con khẳng định đứng mũi chịu sào, cha, người cũng không thể thấy chết mà không cứu được đâu.”
Chiêm Quốc Thông hừ một tiếng, “Ta thật đúng là nuôi ra đứa con trai tốt, thời điểm này còn không thay ta ra chống đỗ, còn muốn kéo ta về chịu chung, ngươi cũng thật hiếu thuận đi!”
Nghe vậy, bên kia nháy mắt cợt nhả lấy lòng, “Ai bảo người ở trước mặt đại thiếu ra còn có mấy phần thể diện đâu? Người trở về, cũng không phải là cứu một mình con, trên dưới Yến gia đều sẽ cảm tạ đại ân đại đức của người, thật sự, người sau bếp đều nói, chỉ cần ngài có thể giúp bọn họ vượt qua môt kiếp này, bọn họ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp người a……”
Chiêm Quốc Thông tức giận ngắt lời, “Bớt lấy những lời này lừa bịp lão tử đi, bảo mọi người thả lỏng chút, bữa sáng nên như thế nào chuẩn bị vẫn là như thế chuẩn bị, còn phần của đại thiếu gia…… Đợi chút ta mang về.”
“A? Từ bên ngoài mua? Thiếu gia chắc chắn ghét bỏ tức giận tại chỗ a?”
Chiêm Quốc Thông chắc chắn nói, “Yên tâm đi, cậu ấy sẽ ăn vô cùng vui vẻ.”
“Ách? cha xác định? Chẳng lẽ ngài muốn đi Đông Phương thực phủ mua? Vô dụng a, cha, hiện tại bên kia làm đồ ăn, thiếu gia cũng bắt đầu ghét bỏ, trừ phi là do chính tay bạch thiếu gia tự làm, nhưng bạch thiếu gia đi công tác, hiện tại không ở đế đô.”
“Con hiện tại không cần bận tâm, dù sao, con chỉ cần nói với thiếu gia, ta mang về bữa sáng, nhất định có thể làm hắn vừa lòng là được.” Nói xong, cúp điện thoại, đối Liễu Tô Nguyên nói, “Tô nguyên này, liền giao cho ông, thiếu gia thích ăn cái gì, ông còn nhớ chứ?”