Vợ Tổng Tài Là Đầu Bếp

Chương 23



Editor Bồ Đào

Mọi thứ lọt vào trong tầm mắt, lại khiến các nàng sinh ra ảo giác như vẫn đang còn ở Tử Thành, những bức tranh quen thuộc đơn giản không màu mè treo trên vách tường, trong góc phòng khách cũng bày những chậu hoa thân quen, đến ngay cả ghế sô pha cũng giống nhau y đúc, chiếc nệm gối cũng là tự tay cô, thêu một năm bốn mùa phong cảnh.

Cửa phòng ngủ, cũng theo thiết kế ở Tử Thành, màu sắc cũ kỹ, nhưng lại không có vẻ ám trầm, ngược lại, lại có một hương vị cổ xưa, điều khác biệt duy nhất với Tử Thành, chính là nhà ăn cùng phòng bếp nơi đây liên kết với nhau, kiểu mở, có vẻ càng rộng mở hào phóng.

Nhà bếp là nơi quan trọng nhất trong nhà, cho nên, được trang trí vô cùng chu đáo, ánh đèn sáng ngời, lò bếp không nhiễm một hạt bụi, ở trước cửa sổ đặt một vài chậu hoa nhỏ, nhẹ nhàng khoan khoái lại ấm áp, nhưng điều khiến cô rung động nhất vẫn là dụng cụ trong đó, tất cả đều là từ tử thành mang đến, nồi chén cái muôi, đều không thiếu thứ nào.

“Ông ngoại con thật là……” Tơ Liễu dạo qua một vòng, thần sắc phức tạp, càng là không biết nên nói cái gì cho tốt.

Liễu Đỗ Tiêu cười cười, giờ khắc này, cảm giác mệt mỏi trằn trọc khi phải ngồi xe mấy chục tiếng đồng hồ cùng với việc phải đi đến một thành phố xa lạ đều tiêu tán hết, rời xa quê hương thì sao chứ? Bên người có người nhà, như vậy, dù có đi đến chỗ nào đi nữa, chỗ đó đều sẽ là gia đình.

……


Liễu Tô Nguyên nghe được động tĩnh, từ một gian phòng ngủ đẩy cửa đi ra, trên mặt chẳng những không có vẻ tiều tụy của việc nghỉ ngơi không tốt, ngược lại thần thái sáng láng, “Liễu Nhi, Đỗ Tiêu, hai con tới rồi.”

Tơ Liễu “Vâng” một tiếng, lúc nhìn thấy có một người đàn ông trung niên đi cùng ông ra khỏi phòng, đôi mắt rụt lại, theo bản năng sờ soạng mặt, còn tốt, bà còn mang theo khẩu trang, trên đầu còn có mũ, che thực kín mít.

Liễu Đỗ Tiêu cười gọi một tiếng “Ông ngoại”, sau khi chào hỏi, nhìn đến người phía sau ông, hơi hơi sửng sốt, người kia là ai? Trước liền không nói người đó có thể xuất hiện ở nơi này vào lúc này thì có thể thấy mối quan hệ với ông ngoại hẳn là không hề tầm thường, nhưng liền khí chất đó, lại khiến cô ngạc nhiên.

Người nọ đầu tóc hoa râm, lại chải vuốt không chút cẩu thả, ăn mặc một thân tây trang khéo léo, càng là toát lên vẻ nghiêm nghị đến kì cục, Liễu Đỗ Tiêu liền có loại cảm giác như được nhìn thấy quản gia trong một gia đình phương tây.

Không nghĩ tới, cô thật là đoán đúng rồi.

“Đỗ Tiêu, đây là bạn tốt của ông ngoại, Chiêm Quốc Thông, là đại quản gia của Yến gia, cháu liền chào Chiêm gia gia đi.” Liễu Tô Nguyên cười ha hả vì hai người giới thiệu, “Quốc Thông, đây là cháu ngoại của tôi, Đỗ Tiêu.”

Liễu Đỗ Tiêu mở miệng trước chào hỏi, tự nhiên hào phóng nói, “Chiêm gia gia hảo!”

Chiêm Quốc Thông từ lúc trẻ tuổi liền biểu hiện cảm xúc vô cùng ít, vốn có danh hiệu mặt tê liệt, theo năm tháng phát triển, liền càng thêm giống một hồ nước sâu, không có chuyện lớn kinh thiên động địa, căn bản liền đừng trông cậy từ trên mặt ông nhìn được cái gì, nhưng giờ phút này, ánh mắt ông lóe lên, có chút kinh dị, có chút hoảng hốt, một lát sau, mới gật gật đầu, “Tô Nguyên, ông có một cháu gái ngoan.”

Liễu Tô Nguyên cũng không phải người ham hư vinh, bất quá lúc này, cười tủm tỉm tiếp nhận, mang theo vài phần đắc ý nói, “bây giờ liền biết những lời lúc trước tôi nói không hề khoe khoang rồi chứ?”

Chiêm Quốc Thông khó được cười một cái, “Ừ, chẳng những không khoe khoang, còn rất khiêm tốn, đứa nhỏ này so với ông còn muốn tốt hơn.” Đặc biệt đôi mắt này được sinh ra, đời này, ông chỉ có thể gặp được một người có thể có một đôi mắt thuần tịnh trong sáng như vậy, như đứa trẻ sơ sinh, tuy rằng sau khi lớn lên, tiếp xúc với muôn vàn thế sự của đời người, nhưng vẫn như cũ không hề nhiễm một chút bui bặm nào, vẫn là sạch sẽ như vậy, sạch sẽ đến nỗi làm người ta rung động.

Trước mắt cô, còn nhiều hơn một phần trầm tĩnh bình lặng hơn tuổi, liền càng khiến người ta đau lòng.

Liễu Tô Nguyên ha ha cười rộ lên, vẻ mặt rạng ngời.

Liễu Đỗ Tiêu ngược lại là có điểm ngượng ngùng, muốn rời đi lại có vẻ không lễ phép, chỉ xấu hổ đứng tại chỗ mỉm cười.

Lúc này, Tơ Liễu bỗng nhiên nói, “Cha, phòng của con với Đỗ Tiêu ở trên lầu phải không? Bọn con lên sửa sang lại một chút rồi xuống dưới.” Nói xong, liền xách theo hành lý tùy thân mang lên tầng.


Liễu Đỗ Tiêu ‘ thuận thế ’ đi theo.

Cho đến khi bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất, Liễu Tô Nguyên mới buông tiếng thở dài, xoay người đối Chiêm Quốc Thông giải thích, “Đó chính là con gái của tôi, chỉ là tính tình của nó, a, mấy năm nay đều không muốn nhìn thấy người lạ, ông cũng đừng để trong lòng.”

Về Tơ Liễu, Chiêm quốc thông tuy không biết toàn bộ bí mật, lại cũng hiểu biết một ít, này đây cũng không kinh ngạc, cũng liền sẽ không tức giận, “Không có việc gì, quan hệ của chúng ta, cần gì phải giải thích?”

Liễu Tô Nguyên lại buông tiếng thở dài, “Cảm ơn……”

Chiêm Quốc Thông xua tay, ngắt lời, “Càng nói càng khách sáo, tôi tới tìm ông cũng không phải là để nghe những lời khách khí này, tôi là nhớ về trù nghệ của ông, bằng không, cả buổi tối không ngủ được, tôi chạy đến đây làm gì?”

Nghe vậy, trên khuôn mặt già nua của Liễu Tô Nguyên lại nhiễm ý cười, mắt nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần hửng sáng, một bên hướng phòng bếp đi tới sảng khoái nói, “Được, ông chờ, tôi đây liền đi chuẩn bị, muốn ăn cái gì đều được, nguyên liệu nấu ăn đều ở trong tủ lạnh, tùy ông chọn món ăn, coi như là báo đáp ông một hồi cực khổ.”

Chiêm Quốc Thông đương nhiên sẽ không ở phòng khách chờ, thưởng thức Tô Nguyên nấu ăn cũng là một loại hưởng thụ, vì thế, hừ một tiếng, theo qua, “Tôi chạy trước chạy sau bận rộn gần một năm, ông liền một bữa điểm tâm liền muốn đuổi tôi đi rồi?”

Tô Nguyên đi vào phòng bếp, mặc chỉnh tề, hảo tính tình hỏi, “Vậy ông nói, định ăn bao nhiêu bữa?”

Chiêm Quốc Thông nghĩ nghĩ, mang theo vài phần bất đắc dĩ nói, “Nhiều hay ít, tôi cũng không nói được, cái này phải xem tâm tình của tiểu tổ tông Yến gia kia rồi, cậu ta nếu là dễ phục vụ, tôi cũng sẽ không phiền toái ông, nhưng cậu ta nếu là ngày nào đó ăn không ngon, khẳng định làm loạn, cậu ta làm loạn, mọi người trên dưới Yến gia đều sẽ trải qua những ngày không yên ổn, đặc biệt là thằng nhóc nhà tôi, lâu lâu bị hắn ngược điên, tô nguyên a, đến lúc đó, phải làm phiền ông ra tay rồi.”

Tiểu tổ tông kia tuy rằng khó hầu hạ, nhưng có cái tử huyệt, chính là…… Hắn là cái đồ tham ăn, đồ tham ăn thâm niên, hình dung đồ tham ăn từ xương tủy đều là chưa đủ, hắn căn bản chính là đại ma vương giới tham ăn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv