Editor Bồ Đào
“Minh Lan?” Thấy anh chậm chạp không nói, Liễu Đỗ Tiêu nhíu mày gọi anh một tiếng, “Cậu làm sao vậy?”
Minh Lan thu lại suy nghĩ của mình, ánh mắt kiên định nói, “Tôi xác định.”
“Hả?”
“Tôi nói, tôi xác định đi trên con đường này.” Giọng nói dừng lại, anh tựa như nói cho chính mình, cũng tựa như tuyên bố, “Tôi nhất định sẽ thành công, mặc kệ con đường này có nhiều khó khăn, tôi đều sẽ không từ bỏ.”
Nghe vậy, Liễu Đỗ Tiêu bất đắc dĩ cười cười, “Được lắm,thế thì mình đây chỉ còn biết chúc cậu con đường phía trước phồn hoa như gấm, bất quá, cũng nhắc nhở cậu một câu, muốn nắm lấy chén cơm này, liền thu liễm chút tính nết, không cần chờ đến đầu rơi máu chảy mới hiểu ra.”
Từ xưa đến nay lời nói thật khó nghe, nhưng Minh Lan nghe lời này, trong lòng lại là vô cùng hưởng thụ cùng ấm áp, anh hiểu Liễu Đỗ Tiêu, căn bản cô không thích xen vào việc của người khác, càng không muốn làm thánh mẫu đi phổ độ chúng sinh, chỉ có đối với người thân thiết bên cạnh mới nói vài lời, này ý nghĩa quan tâm, anh như thế nào sẽ không cảm kích đây , cảm xúc buồn bã lúc nãy bị chèn xuống đổi lại bằng niềm vui vẻ, khóe môi nhếch lên ý cười, “Được, sau khi đi Đế Đô, tôi sẽ nỗ lực thích ứng với cái giới kia.”
Liễu Đỗ Tiêu thấy anh chịu tiếp thu, cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm lại dặn dò nói, “Thích ứng là cần thiết, nhưng cũng đừng quên điểm mấu chốt, nếu cậu vì nổi danh mà không từ thủ đoạn, mình khả năng sẽ không thu nhận người bạn này đâu.”
Câu nói kế tiếp, mang theo vài phần vui đùa, nói nửa thật nửa giả.
Minh Lan nhìn cô, trịnh trọng nói, “Yên tâm đi, tôi vĩnh viễn đều sẽ không quên ước nguyên ban đầu khi bước trên con đường này là gì.” Không vì danh lợi, chỉ vì muốn đến gần cậu thêm một tý, như thế, thì làm sao tôi có thể để cho mình dính vết nhơ nào?
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Đỗ Tiêu gật gật đầu, xoay người, dọc theo bờ sông tiếp tục đi về phía trước, một nhánh liễu rũ xuống xuyên qua lọn tóc trên vai, cùng cô diễn cảnh dương liễu nhu tình.
Minh Lan nhìn đến ngơ ngẩn, thấy cô càng đi càng xa, mới đột nhiên bừng tỉnh đuổi theo.
Hai người sóng vai đi, nam tuấn lãng nữ thanh tú, như một bức tranh phong cảnh, đẹp như tranh vẽ, có thể mê mắt, nhưng lại say lòng người.
“Đỗ Tiêu, năm nay cậu sẽ đi đại học chứ?”
“Ừ, ngày mai liền đi.”
“Cái gì?” Minh Lan kinh sợ, nguyên bản ôm tâm tư thấp thỏm chỉ vô tình hỏi, kết quả liền từ trong miệng người ta mạnh mẽ khẳng định, khiến anh đến cả nửa ngày vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Liễu Đỗ Tiêu buồn cười hỏi lại, “Điều này hù dọa cậu à? Nếu như mình nói cho cậu, mình cũng sẽ tham gia cuộc thi ẩm thực, ông mình và mẹ mình sẽ đóng cửa Nhất Niệm Thiên Đường cùng nhau đến thủ đô. , cậu có phải hay không càng khiếp sợ?”
Đúng vậy, Minh Lan quả thực kinh hãi tột đỉnh, nhưng sau sự kinh hãi đó, đó là vui mừng, trong lòng như nấu nước sôi, nóng bỏng quay cuồng mạnh mẽ, làm cho anh suýt nữa nhịn không được mừng đến chảy nước mắt, “Thật tốt quá, Đỗ Tiêu, cậu phải sớm nên làm như vậy chứ, tôi, tôi ủng hộ cậu, trù nghệ của cậu tốt như vậy, khẳng định không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc, ông ngoại và mẹ cậu đã quyết định đúng đắn, có bọn họ bồi cậu đi Đế Đô, về sau cậu cũng sẽ không cảm thấy buồn chán, thế còn Thiên Ban cùng Vân Tranh? Hai người bọn họ có biết không? Hai người bọn họ nếu là biết, nhất định sẽ càng cao hứng đi?”
Liễu Đỗ Tiêu như bị anh truyền nhiễm kích động, đáy mắt cũng hiện lên vài tia sáng, “Hai người bọn họ hẳn là đều đã biết, cuộc thi ẩm thực này, chính là Vân Tranh trước tiên nói cùng mình.” Cùng cậu ấy nói lời từ chối xong, Vân Tranh nhất định là nhờ Thiên Ban với Kiều gia gia khuyên nhủ, sau đó lại nhờ Kiều gia gia đi khuyên ông ngoại, đường cong cứu quốc, cuối cùng, mẹ cô đáp ứng, mọi người đều vui vẻ.
“Tôi chính là người cuối cùng biết à?” Minh Lan ra vẻ ai oán, dừng lại bước chân, sau đó từ trong túi lấy ra cái hộp đưa cho cô, “Đây là quà sinh nhật của cậu, có phải tôi là người đầu tiên không?”
Liễu Đỗ Tiêu trêu ghẹo một câu, “Cậu là người thứ hai, Thiên Ban mới là người đầu tiên, buổi sáng cậu ấy liền tặng bao lì xì cho mình.”
Nghe vậy, Minh Lan khoa trương mắng to, “ Hỗn tiểu tử kia, cư nhiên đoạt trước, xem tôi đi Đế Đô như thế nào thu thập cậu ta.” Nói xong, liền chuyển đề tài, nghiêm túc nói với cô, “Sinh nhật vui vẻ, Đỗ Tiêu.”
“Cảm ơn!” Liễu Đỗ Tiêu cũng không khách sáo, hào phóng nhận lấy món quà, ngay trước mặt anh mở ra, đáy mắt nhiễm ý cười, “Thẻ kẹp sách? Đây là tìm Chu sư phó trong ngõ nhỏ làm à? Thật xinh đẹp, mình rất thích.”
Đó là một kẹp sách hình lá liễu, hơi mỏng, làm bằng đồng, màu đỏ sậm, có loại vẻ đẹp thần bí mà cổ điển, trên mặt khắc hoa văn cũng vô cùng tinh xảo, phía dưới gắn một chiếc lông khổng tước, trang nhã lại mang theo phần kiêu ngạo.
Hơn nữa, bên trên còn khắc tên cô, Đỗ Tiêu.
Minh Lan thấy cô thích, tự nhiên tâm tình trở nên cao hứng, nhìn đôi mắt cô sáng lên, nói không nên lời càng tốt hơn những lời khách sáo, yêu thầm vốn mệt nhọc như thế, xa thì sợ ngược chính mình, gần lại sợ cô bài xích.
Nhưng yêu thầm, cũng là khúc ca khiến người ta cảm động nhất, khi nghe lại khiến người ta bất giác đau lòng, nhưng lại tràn ngập niềm hạnh phúc ngọt ngào bất tận, cho dù là một người điên rồ, cũng là hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
……
Khi Liễu Đỗ Tiêu trở về, vừa mới qua 4 giờ, lại phát hiện trong tiệm đã dọn dẹp chỉnh tề, mà trong viện, đang bày một hàng rương, ông ngoại cô cùng Kiều gia gia đang cùng nhau đóng đinh.
“Ông ngoại? Kiều gia gia? Mọi người đang làm gì vậy ạ?”
“Đóng gói a, Dỗ Tiêu, đồ vật cần mang đi ông ngoại đã chuẩn bị đầy đủ, con đi dọn một chút hành lí của mình, đừng sợ nhiều, ông ngoại từ hậu cần tìm một chiếc xe vận tải chuyển cho chúng ta.”
Liễu Đỗ Tiêu kinh ngạc hỏi, “Ông ngoại là muốn dọn hết tất cả đồ vật mang đi theo sao?”
Liễu Tô Nguyên nhìn trong sân hơn mười cái rương, cười nói, “Nghèo gia phú lộ, lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về, có thể mang được thì đương nhiên phải mang đi.”
Kiều Đức Trí nghe vậy hừ một tiếng, “Ông ngoại cháu sợ ta chiến tiện nghi ấy, liền một vại dưa chua cũng không để lại cho ta một cái, vài thứ trong phòng cũng rách rưới rồi, cũng không bỏ đi, vượt xa ngàn dặm mang đi Đế Đô, đều không đủ lộ phí.”
Liễu Tô Nguyên cũng không giải thích, lại thúc giục Liễu Đỗ Tiêu, “Mau đi thu xếp hành lí của cháu đi, đợi chút xe tải tới liền chuyển.”
Liễu Đỗ Tiêu đành trở về phòng của mình.
Đồ của cô không tính là nhiều, nhưng một chút thu thập, bỗng nhiên minh bạch tâm tư của ông ngoại, nếu như chuyến này đến Đế Đô, trở về xa xa không hẹn, như vậy mỗi thứ làm bạn với mình ở nơi đây hơn hai mươi năm đều có cảm giác luyến tiếc không muốn rời.
Vì thế, càng dọn dẹp càng nhiều, tất nhiên chất đầy bốn cái rương lớn , quần áo bốn mùa, sách vở, một số đồ dùng sinh hoạt thường ngày, ngay cả chăn gối cô yêu thích cũng mang đi.
Nhiều đồ vật quý giá hơn, cô bỏ vào trong túi xách, mang theo bên mình.