Cầu Trường Xuân nằm ở phía đông trường trung học số 1 Tử Thành, mấy năm đầu, cũng được xem là cảnh đẹp quê hương, dưới cầu nước chảy róc rách, dương liễu bên bờ đung đưa, cách mấy chục mét còn có quán nước dành cho mọi người, cho nên, xưa nay người tới nơi này đều không ít.
Lúc Liễu Đỗ Tiêu đi tới, không cần lo lắng tìm, liếc mắt một cái liền thấy được Minh Lan, anh đứng ở trên cầu, thật giống một vật phát sáng lớn, ánh mặt trời trên đỉnh đầu cũng không chói lọi bằng anh, giờ phút này, Minh Lan đang bị một đám con gái vây quanh, mặt lộ ra tia không kiên nhẫn.
Nhưng ngược lại những thiếu nữ tràn đầy hương vị thanh xuân đều ngẩng mặt, ngưỡng mộ nhìn anh,Minh Lan mặc vô cùng tùy ý, quần jean màu xanh, áo thun màu trắng, nhưng mà, dù chỉ khoác lên trang phục bình thường, vẫn tạo ra hương vị khác biệt, giống như người mẫu nam tầm quốc tế, tùy tiện khoác lên người mảnh vải, đều là thời thượng cùng phong tình.
Liễu Đỗ Tiêu hơi hơi mỉm cười, nhìn từ xa, hình ảnh như vậy kỳ thật cũng không hiếm lạ, lúc còn ở trường học vẫn thường xuyên thấy, từ lúc thiếu niên, Minh Lan đi đến chỗ nào đều sẽ bị nữ sinh vây quanh, Lễ Tình Nhân thu được quà thổ lộ càng là nhiều vô kể, anh cũng xác thật cũng có thứ mà ‘ nghìn người sủng ái , thân hình cao lớn, nổi bật trong đám nam sinh lúc đó, tràn ngập hương vị hormone đàn ông, mà gương mặt kia sinh ra cũng được trời ưu ái, vô cùng có góc cạnh, giống như dùng dao điêu khắc, cho nên, các nữ sinh ái mộ anh đều ca ngợi Minh Lan như một bức tượng điêu khắc đang du hành.
Lúc còn đi học, cô với anh nói chuyện cũng không nhiều, nguyên nhân không ngoài gì khác, phàm là tất cả các cô gái tiếp cận anh sẽ bị coi là kẻ thù của công chúng, cô không muốn ‘ dẫn người chú ý’ như thế, nhưng bí mật, hai người là có chút lui tới, không phải quan hệ tình yêu nam nữ, mà do Minh Lan cùng Thiên Ban khá thân thiết, cho nên thường tới Cùng Xuân đường, Vân Tranh là bạn thân của cô, thường xuyên tới trong tiệm tìm Đỗ Tiêu, thường xuyên qua lại, bốn người liền dần dần quen biết.
……
Trên cầu, Minh Lan hình như có cảm giác, bỗng nhiên giương mắt nhìn qua, trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn lãng liền hoạt bát sinh động, nguyên bản bị người đến gần, nhưng phải giữ phép lịch sự tối thiếu, anh tuy không phất tay áo bỏ đi, nhưng cũng lộ ra vài phần không kiên nhẫn, nhưng mà hiện tại, trên mặt biểu tình giống như là biến ma thuật, trong khoảnh khắc liền từ gió thu cuốn hết lá vàng hóa thành mùa xuân nhẹ nhàng, không đúng, là ngày mùa hè hoa nở sáng lạn.
Cái này càng làm cho các cô gái bị hấp dẫn bởi dung mạo của anh càng thêm mê muội, nhưng mà, giây tiếp theo, liền nghe anh nói, “Người tôi thích tới rồi.”, Lời này nói ra, trái tim tan vỡ nhanh chóng chất đầy mặt đường.
Liễu Đỗ Tiêu không nghe thấy anh nói cái gì, chỉ thấy những cô gái đó quay đầu nhìn mình, một đám thần sắc đau thương, phảng phất bị cái gì đả kích, cô khó hiểu nhướng mày, chờ Minh Lan từ trên cầu kích động chạy tới, tò mò hỏi, “Mấy cô gái ấy làm sao vậy?”
Minh Lan nhìn ánh mắt của cô phảng phất giống như những ngôi sao trong bầu trời đêm, sáng kinh người, môi đẹp đang mấp máy, bởi vì có lợi thế về chiều cao, anh hơi hơi cúi đầu, kéo gần khoảng cách hai người, “Cậu thật muốn biết?”
Giọng anh vô cùng dễ nghe, đã từng trên sân khấu vường trường diễn một đoạn ‘ Tôi đối với em có một chút động tâm ’, khi tiếng ca vang lên, các nữ sinh dưới sân khấu thiếu chút nữa đến phát điên, nghe nói còn có người bởi vì quá hưng phấn mà ngất xỉu đi.
Ngoại trừ dung mạo cùng dáng người, đây cũng là vũ khí đánh đâu thắng đó sắc bén không gì cản nổi.
Liễu Đỗ Tiêu lại tâm như nước lặng, bất động thanh sắc xoay người, hướng bờ biển đi đến, kể từ đó, một chút ái muội vừa diễn ra lập tức biến mất, cô thực tùy ý đáp lại, “Có phải cậu lại từ chối bọn họ không?”
Minh Lan ngồi dậy, đáy mắt sáng ngời thoáng vài phần ảm đạm, bất quá thực mau, anh liền hồi phục tinh thần đuổi theo cô, cùng cô đi dọc bên bờ sông, một bên ý vị thâm trường nói, “Tôi nói, lòng tôi chỉ có mình cậu.”
Nói xong, anh liền khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của cô.
Nhuưng mà, khuôn mặt như hoa như ngọc kia vẫn cũ bình tĩnh không gợn sóng, anh không phải chưa từng nản lòng, càng không phải chưa tưng nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng thứ tình cảm này, nửa điểm không rời khỏi người, giãy giụa nhiều lần, ngoại trừ càng khiến bản thân lún sâu vào thì không có một điểm tác dụng, anh cũng không phải không nghĩ thổ lộ, kết thúc loại yêu thầm này, nhưng anh không dám, bởi vì anh từng thăm dò qua, liền như lúc này, cô vĩnh viễn đều lạnh nhạt như vậy, nếu cô đối mình có lòng, sẽ không nửa phần đáp lại đều không có, sự thật quá tàn khốc, anh thà tình nguyện lừa dối chính mình, ít nhất còn có quyền mơ ước không phải sao?
Nếu chọn nói ra, rõ ràng sẽ bị cự tuyệt, vậy thì ngay cả quyền được làm bạn cũng không được.
Cho nên, anh thăm dò xong, sau khi trong lòng đã nghĩ thông suốt, lại tự bào chữa, “Ha ha ha, có phải hay không bị tôi hù dọa? đùa cậu chút, nhưng mà chiêu này quả thực rất hiệu quả, thử lần nào cũng linh.”
Liễu Đỗ Tiêu dừng bước chân lại, quay đầu nhìn anh, “Tuy có dùng được, nhưng đến lúc cậu đến Đế Đô cũng không thể tùy tiện nói ra, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của người nghệ sĩ rất quan trọng, có đôi khi, cho dù chỉ là câu nói đùa, đều sẽ bị người phóng đại, tai tiếng có thể thành tựu một người nghệ sĩ, nhưng cũng có thể huỷ hoại một người nghệ sĩ.”
Nghe vậy, ngực Minh Lan thắt lại, cười có chút chua xót, “Tôi biết mà, Đỗ Tiêu, tôi đã debut đâu?”
Liễu Đỗ Tiêu nghiêm mặt nói, “Trừ phi cả đời cậu không muốn thành công, một khi nổi tiếng, quá khứ của cậu đều sẽ bị bới lên sạch sẽ, lời nói của cậu hiện tại, cũng sẽ chống đối cậu, trở thành chứng cứ mà cậu không thể xóa.”
Minh Lan nhất thời im lặng.
Liễu Đỗ Tiêu nhìn anh, tiếp tục nói, “Cảm thấy quá tàn khốc đúng không? Cái thân phận nghệ sĩ này, nhất định phải sống bằng cái nhìn của người khác cũng như ánh đèn của truyền thông, không có riêng tư, không có tự do, mọi người chỉ nhìn thấy người nghệ sĩ trên sân khấu hoa lệ chói mắt, lại không biết sau lưng bọn họ đau khổ thế nào, Minh Lan, cậu xác định chọn con đường này sao?”
Kỳ thật, đến bây giờ, Liễu Đỗ Tiêu vẫn chưa hiểu tại sao Minh Lan lại muốn trở thành nghệ sĩ, mặc dù, anh có đầy đủ tố chất, nhưng tính cách không thực sự quá phù hợp, Minh Lan giống như một cơn gió, thoải mái tiêu sái tự do,thế thì làm sao chịu được sự trói buộc của người nghệ sĩ?
Hơn nữa, cái giới kia như một vòng nhuộm lớn, để nổi tiếng người ta bất chấp mà sử dụng các loại mưu mô lừa đảo, rõ ràng Minh Lan không phải ghét nhất là dùng thủ đoạn, đâm sau lưng sao? Anh cũng không phải người ham hư vinh, vì sao lại muốn debut chứ?
Vì sao? Còn có thể vì cái gì nữa? Đương nhiên là vì…… Có thể làm chính mình càng cường đại chút, có thể xuất chúng hơn chút, như vậy mới có thể tự tin đứng ở bên cạnh cô, thành tích học tập của anh bình thường, nếu không đi theo con đường nghệ sĩ này, minh lan tương lai rõ ràng, đơn giản chính là chỉ thi được vào đại học bình thường, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc ổn định, sau đó từng bước biến thành một nhân viên văn phòng tầm thường , như vậy khoảng cách giữa mình và cô càng xa xôi.
Chỉ có con đường debut này, là con đường tắt đến gần cô, mà anh vừa may có vốn liếng này, thì tại sao lại không chọn nó? Liền tính không thích con đường này, thì sao? Ít nhất cuối con đường này có cô, chỉ vậy là đủ rồi.
Hai người nam phụ đều xuất hiện rồi, nam chủ còn sẽ xa sao?
Lời editor :buồn ghê chả ai đọc cả nhưng thôi vẫn edit chỉ mong bạn nào hứng thú thì vui lòng đề cử và cmt nhé