Đã từng có lúc cô ta si mê người đàn ông này, cam tâm tình nguyện sa đọa vì anh ta, kết quả không như mơ, tất cả đều là có mắt không tròng.
Sắc mặt Tôn Chí Bình tím tái như đứng bên vực sinh tử.
Triệu Nam Thiên ngừng giẫm lên người anh ta, đưa tay ra và nói: “Chị Kiều, thỏa thuận ly hôn đâu?”
Cần lấy thỏa thuận, anh tiện tay ném lên người Tôn Chí Bình: “Cho mày nửa phút, một là ký tên, hai là tao gọi đội thanh tra vào!”
Tôn Chí Bình mở miệng thở dốc, trong thời khắc sinh tử, sự hung lệ và tàn ác vốn có đã rút lui như thủy triều.
Não thiếu không khí mang đến cảm giác choáng váng khiến suy nghĩ của anh ta bị ngưng trệ một lát.
Triệu Nam Thiên nghiêm trọng nói: “Tôn Chí Bình, tao biết phía trên của Hoa Khắc có người bảo vệ mày nhưng người muốn mày làm kẻ thế mạng cũng không ít. Mày không ký cũng được, tao không tin người đứng sau lưng mày có thể một tay che trời!”
Nói xong, anh tiện tay mở cửa: “Lãnh đạo, vừa nãy trưởng khoa Tôn không cẩn thận ngã sấp mặt, phiền anh có thể gọi bác sĩ cho cậu ta được không. Mặt khác trưởng khoa Khương đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để đội thanh tra xét hỏi.”
Đội thanh tra lại bước vào: “Chí Bình, không sao chứ?”
Người nói là một trong các lãnh đạo của đội thanh tra, lần này Tôn Chí Bình gây ra phiền phức không nhỏ.
Không chỉ liên lụy một mình anh ta, ngay cả một lãnh đạo khác của công ty Vật Nghiệp Đông Châu cũng bị liên lụy.
Trước đó phó giám đốc Hàn đã ngồi tù vì tham ô công quỹ, nếu như người còn lại cũng gặp họa thì toàn bộ công ty Vật Nghiệp chắc chắn sẽ phải cải tổ.
Hoa Khắc cũng không phải một khối sắt, khắp nơi đều có tranh đấu, không ít người đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ga tô khổng lồ như công ty Vật Nghiệp Đông Châu.
Đặc biệt là phe phái ở Đông Châu cũng không hy vọng người ở tổng bộ Hoàng Kinh xuống đây chia chác bát canh này.
Vừa rồi đồng ý cho Tôn Chí Bình một chút thời gian cũng là hy vọng anh ta có thể cố gắng xử lý tốt mâu thuẫn gia đình, không biến thành cửa cháy nhà tan, liên lụy đến cá trong chậu.
Kết quả không như mơ, mọi chuyện hỏng bét!
Vị lãnh đạo này vừa nói vừa liếc Tôn Chí Bình, ẩn ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết, không khống chế được Khương Bích Kiều thì anh ta cứ ngồi chờ ăn cơm tù đi!
Tôn Chí Bình như bừng tỉnh từ trong mơ, loạch xoạch ký tên lên bản thỏa thuận.
Mấy tờ ở phía trước là quy định của thỏa thuận, thứ khiến anh ta lòng đau như cắt chính là mấy tờ cuối cùng của mục phân chia tài sản.
Các loại bất động sản, bao gồm bất động sản trên danh nghĩa hai người, tài sản, quyền sở hữu cổ phần, số cổ phần trong tay, tài sản đầu tư, trang sức hàng hiệu, đồ dùng, hành lý, xe cộ đều nằm trong đó.
Cùng với lúc đặt bút xuống kí, nửa số tài sản mà anh ta liều mạng kiếm trong mấy năm nay đều biến thành của Khương Bích Kiều một cách vô ích.
Trong lòng nhỏ máu nhưng cũng không thể làm gì.
Vừa rồi câu Triệu Nam Thiên nói không sai, Hoa Khắc có người bảo vệ anh ta nhưng người muốn anh ta chết cũng không ít!
Hôm nay nếu anh ta không ký vào bản thỏa thuận này, phân nửa lãnh đạo của công ty Vật Nghiệp không thể yên giấc nổi.