“Mẹ nó con thối nhà cô, lấy tiền cho thứ bỏ đi này!”
“Tôi tình nguyện!”
Tôn Chí Bình nghiến răng ken két nhưng lại không thể làm gì Khương Bích Kiều.
Người của đội thanh tra đang ở ngoài, đừng nói anh ta không dám làm gì Khương Bích Kiều, cho dù anh ta dám thì nhất định không thể ra tay ở đây.
Hít sâu một hơi, anh ta dịu giọng lại mà nói: “Tôi đồng ý với điều kiện của cô, trước tiên cứ ứng phó với đội thanh tra trước, chuyện khác chúng ta nói sau.”
Khương Bích Kiều châm chọc: “Tôn Chí Bình, anh cho rằng tôi có thể tin ánh ao?”
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Tôi đã đem bản thỏa thuận ly hôn tới, anh ký tên vào đây, lát nữa tôi có cách ứng phó với đội tham tra. Sau đó tôi sẽ xin làm thủ tục sang tên, chúng ta chấm dứt từ đây, không ai nợ ai.”
“Vậy nếu cô nuốt lời thì sao?”
Khương Bích Kiều châm biếm: “Tôn Chí Bình, đừng nghĩ ai cũng xấu xa như anh vậy chứ!”
Tôn Chí Bình dần dần bùng nổ: “Con điếm này, đừng có mà lên mặt!”
Triệu Nam Thiên nhắc nhở một câu: “Tôn Chí Bình, cẩn thận miệng lưỡi.”
Tôn Chí Bình hoàn toàn bùng nổ: “Đây là chuyện của hai người tụi tao, con mẹ nó không liên quan tới mày, cút cho ông!”
Triệu Nam Thiên nhấc chân bước đến gần Tôn Chí Bình, không hề báo trước mà đấm một cú vào bụng đối phương.
Tôn Chí Bình đã chuẩn bị từ trước, đưa hai tay ra đỡ.
Ngoài miệng chửi bậy: “Ông đây chơi mày…”
Lời chưa kịp dứt, Triệu Nam Thiên lại lên gối, góc độ và sức mạnh đều vô cùng xảo quyệt.
Cuống họng Tôn Chí Bình mặn chát, “thịch thịch thịch” lùi về sau ba bước.
Triệu Nam Thiên bước lên, đánh một cùi chỏ từ trên xuống.
Tôn Chí Bình vội tránh ra, lần này rơi lên bả vai, trong miệng anh ta kêu đau thành tiếng, cả khuôn mặt cũng trắng bệch!
Không chờ anh ta mở miệng, bụng dưới lại bị anh đá một cái, cả người cũng bay ngược về sau.
Triệu Nam Thiên tiến lên trước một bước, đạp lên ngực của Tôn Chí Bình, càng lúc càng dùng lực.
“Tôn Chí Bình, đừng tưởng rằng có chút tiền dơ bẩn thì không để người khác vào mắt!”
Tôn Chí Bình lấy tay đẩy chân đối phương đi, kết quả vẫn không hề nhúc nhích. Anh từ từ giẫm mạnh hơn, khiến anh ta thở cũng mất sức.
Mặt anh ta đỏ lên: “Mày muốn thế nào?”
“Không muốn gì cả, đừng tưởng chỉ có mày biết chơi! Mày tin không, nếu như tao muốn giết tên khốn như mày một cách thần không biết quỷ không hay, tao thậm chí không cần tự ra tay đấy!”
Nói xong, Triệu Nam Thiên lại giẫm mạnh hơn.
Tôn Chí Bình thở không nổi, như bị một tảng đá chèn lên ngực, cước này dường như nặng tới ngàn cân vậy.
Khương Bích Kiều trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, biểu cảm không có chút thương hại.