Để lọt vào bảng xếp hạng trong trường này không phải một chuyện đơn giản, mà cô chính là hoa khôi của trường trong ba khóa liên tiếp.
Ngày trước đã có người tò mò, làm một bảng xếp hạng về năm trường tư thục cao cấp nhất ở Đông Châu, trong đó cô xếp hạng thứ hai.
Thứ hạng này không đơn giản chỉ là vẻ ngoài, mà còn dựa vào các loại số liệu khác.
Học tập là thứ yếu, chủ yếu vẫn là gia thế, tài nguyên và các mối quan hệ.
Có điều, sau này nhà họ Tô sa sút, cô cũng theo đó mà dần dần rơi khỏi bảng xếp hạng.
Cộng thêm việc ra nước ngoài du học, cô cũng ít gặp lại những mối quan hệ đó.
Thấy Mân Mân tò mò nhìn mình, Tô Mục Tuyết cười giải thích: “Đó là chuyện đương nhiên, dì đã nói với cháu rồi, khi đó mỗi ngày dì đi học thì trên bàn đều chất đầy quà!”
“Ha ha vậy chú nhỏ của cháu có từng tặng dì thứ gì không?”
“Anh ấy? Anh ấy keo kiệt như vậy, làm sao cam lòng tặng quà cho dì?”
Tô Mục Tuyết nhớ tới bó hoa chưa kịp đưa cho cô mà đã bị trời xui đất khiến bay vào thùng rác.
“Vậy làm sao chú nhỏ theo đuổi được dì vậy?”
“Không nói cho cháu, chuyện của người lớn, cháu đừng hỏi nhiều!”
Mân Mân le lưỡi một cái.
Tô Mục Tuyết cười nói: “Nếu như là bạn học nữ, dì thấy cháu tặng con bé nước hoa đi.”
Mân Mân nắm tóc: “Nước hoa sao, cháu cũng không hiểu…”
“Không cần hiểu, tối nay dì sẽ đem về cho cháu!”
Mân Mân vui mừng nói: “Cô nhỏ, dì tốt quá đi mất!”
“Được rồi, mau đi học đi.”
Xuống xe, Mân Mân bỗng nhiên bị ai đó vỗ từ phía sau.
Hồ Hải Hùng nhìn chiếc xe Audi đang đi xa kia mà thất thần nói: “Mân Mân, đó là cô nhỏ của cậu sao?”
“Thế nào, đẹp chứ?”
“Trời ạ, nữ thần đó, đúng là còn đẹp hơn diễn viên điện ảnh!”
Mân Mân mặt đầy đắc ý: “Đương nhiên!”
“Chú nhỏ của cậu trâu bò thật, nữ thần như thế cũng theo đuổi được!”
“Chú nhỏ của tớ đã từng đi lính mà!”
Cậu bé chuyển đề tài: “Đúng rồi, cậu thật sự muốn dự sinh nhật của Ngải Họa sao?”
“Đương nhiên là muốn, tớ đã chuẩn bị xong quà sinh nhật rồi!”
“Ừ, đến lúc đó tớ đi với cậu.”
“Được, anh em tốt!”
…
Một bên khác, Triệu Nam Thiên rót cho mẹ một chén trà.
Mẹ Triệu nhìn lướt qua: “Con khỉ này, không lo bận rộn mà chạy sang đây làm gì?”
“Mẹ, con có chuyện muốn nhờ mẹ giúp!”
Mẹ Triệu cũng chẳng muốn phí lời: “Nói đi!”