Tô Mục Tuyết đang lái xe thì chợt phát hiện Mân Mân có chút lo lắng.
Cô cười hỏi: “Mân Mân, làm sao vậy? Có tâm sự à?”
Mân Mân đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Không, không có…”
Tô Mục Tuyết rất thích đứa cháu này của Triệu Nam Thiên liền cưng chiều xoa đầu cậu bé: “Chuyện gì mà không thể nói với dì? Chẳng phải chúng là bạn bè rồi sao?”
“Vậy dì phải giữ bí mật giúp con!”
“Đương nhiên!”
Mân Mân suy nghĩ một hồi mới mở miệng hỏi: “Chuyện này, cô nhỏ, dì nói xem sinh nhật của con gái thì cháu nên tặng gì cho cô ấy đây?”
Tô Mục Tuyết kinh ngạc: “Con gái? Thế nào, cháu nói tới bạn gái sao?”
Cô nhớ chị dâu cả rất nghiêm khắc, chỉ sợ không cho phép Mân Mân có bạn gái lúc này.
Vừa phí sức, vừa ảnh hưởng tới học tập.
Mặt Mân Mân đã hồng tới cổ: “Không… Không phải, chỉ là bạn học!”
Tô Mục Tuyết trêu chọc: “Bạn học? Cháu xem cháu đi, mặt đã đỏ như vậy rồi mà còn nói là bạn học?”
Mân Mân gật đầu nói: “Thật mà, chỉ là bạn học.”
Tô Mục Tuyết tò mò hỏi: “Bạn học nữ?”
“Ừm, đó là đội trưởng đội cổ động ở trường cháu, tên là Ngải Họa!”
“Đội trưởng đội cổ động? Vậy chắc chắn là rất xinh đẹp nhỉ?”
Mân Mân bỗng có chút xấu hổ: “Cũng… Cũng được nhỉ?”
Tô Mục Tuyết tiếp tục hỏi: “Là người ta chủ động mời cháu, hay là cháu tự đi?”
Mân Mân có chút hoang mang: “Khác nhau gì sao?”
“Đương nhiên là khác nhau. Nếu như con bé chủ động mời cháu vậy thì chứng minh con bé rất xem trọng mối quan hệ của các cháu. Như vậy chuẩn bị quà của cháu đặc biệt một chút, ít nhất là không được giống với người khác!”
Suy nghĩ một hồi, cô lại bổ sung: “Nếu như mời cùng lúc rất nhiều người, tiện thể mời thêm cháu thì chuẩn bị quà bình thường là được rồi.”
Mân Mân gãi đầu: “Vậy… Cô ấy nói riêng với cháu thì là như thế nào?”
Tô Mục Tuyết cười cười: “Ha ha vậy chắc chắn là thích cháu rồi!”
“Không có, chúng cháu chỉ là bạn học bình thường.”
Tô Mục Tuyết không trêu chọc tiếp: “Được rồi, cháu hỏi dì chuyện này coi như là hỏi đúng người rồi!”
“Thật hay giả vậy?”
Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại: “Cháu cảm thấy thế nào?”
Mân Mân khẳng định: “Nhất định là thật, cô nhỏ xinh như vậy, chắc chắn là hoa khôi của lớp chứ nhỉ?”
Tô Mục Tuyết mím môi cười, cái gì mà hoa khôi của lớp, khi đó cô chính là hoa khôi của trường.
Hơn nữa trường học của cô cũng không giống với trường học bình thường, không phải trường công mà là trường tư thục có học phí đắt đỏ.
Bên ngoài chương trình học bình thường còn có học tập văn hóa, rèn luyện lễ nghi, còn có biểu diễn văn nghệ và những thứ liên quan đến điện ảnh.
Nói cách khác, ngoại trừ học sinh bình thường ra thì còn có rất nhiều nghệ thuật sinh có điều kiện rất tốt.