Mẹ Khương cũng bình tĩnh hơn một chút: “Mẹ cũng không phải là không thương con, con vừa mới xuất viện nên cần phải nghỉ ngơi nhưng hôn nhân là việc đại sự, mẹ cũng không thể để con tùy theo ý mình mà làm bậy được!”
Hai đầu lông mày của Khương Bích Kiều đều nhướng lên, cô ta vẫn luôn là người có chủ kiến của riêng mình, chỉ cần việc gì bản thân đã quyết định thì cho dù có là mẹ hay bất kỳ ai khác cũng không thể ngăn cản được.
Lấy ví dụ như năm đó cha mẹ cũng không đồng ý với việc cô ta ở lại Đông Châu, sau đó gả cho Tôn Chí Bình.
Nhưng không phải cô ta vẫn như cũ cùng Tôn Chí Bình đi đăng ký kết hôn sao.
Bây giờ mẹ lại muốn khuyên giải cái gì?
Cô ta chắc chắn sẽ không đồng ý nhưng mà cũng không thể trực tiếp tỏ thái độ được, chỉ có thể giữ im lặng.
Mẹ Khương kiên nhẫn khuyên nhủ: “Vừa rồi Chí Bình có nói với mẹ, sở dĩ bắt con ký vào phần biên bản chấp nhận từ bỏ quyền sở hữu tài sản chỉ bởi vì đề phòng cái cậu họ Triệu kia thôi!”
Khương Bích Kiều cười lạnh: “Phòng bị Triệu Nam Thiên? Hay vì phòng bị con?
Mẹ Khương vội vàng nói: “Đương nhiên là vì phòng bị Triệu Nam Thiên! Chí Bình cũng đã nói, chỉ cần con an tâm sống cùng nó thì tiền bạc, nhà cửa, xe hơi mặc dù đều đứng tên nó nhưng mà trong tương lai vẫn sẽ là tài sản chung của hai đứa.”
Thấy con gái mình vẫn có thái độ lạnh nhạt, bà ta lại muốn khuyên: “Con nếu muốn dùng tiền hay muốn mua bất cứ thứ gì nó đều sẽ không hỏi, để con tự do muốn làm gì thì làm!”
Khương Bích Kiều hỏi lại: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Việc kia…… Chí Bình nói để con tự viết đơn xin từ chức, sau đó đưa đơn rời khỏi Hoa Khắc……”
“Từ chức? Mẹ, con hiện tại có công việc, có thu nhập mà anh ta còn đối xử với con không phải đánh thì là mắng! Hiện giờ con không có tiền tiết kiệm, sắp tới lại không có việc làm, mẹ cảm thấy Tôn Chí Bình sẽ đối xử tốt với con sao?”
“Chẳng phải giữa con và Chí Bình có hiểu lầm sao? Chỉ cần con không còn gặp cái cậu họ Triệu kia nữa thì chắc chắn Chí Bình vẫn sẽ đối xử tốt với con thôi!”
Khương Bích Kiều nhìn chằm chằm mẹ mình: “Mẹ tin con hay là tin Tôn Chí Bình?
Mẹ Khương buộc miệng nói ra: “Đương nhiên là tin con rồi!”
Khương Bích Kiều nhắc lại: “Tốt. Vậy con lại giải thích với mẹ một lần nữa! Con với Triệu Nam Thiên không có bất cứ quan hệ gì, mà con cùng với Tôn Chí Bình đi tới tình trạng như ngày hôm nay, cũng không có một chút liên quan nào với Triệu Nam Thiên hết. Cậu ta đã kết hôn rồi, con cũng sẽ không đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác!”
Sắc mặt mẹ Khương lạnh xuống: “Vậy là con nhất định phải ly hôn cùng Chí Bình ư?”
Khương Bích Kiều nổi giận đùng đùng hỏi: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ nhất định phải đẩy con vào hố lửa mẹ mới yên tâm?”
“Con đang nói cái gì vậy?”
“Vậy cuối cùng thì mẹ đã lấy được lợi ích gì của Tôn Chí Bình mà cứ phải nói giúp cho anh ta?”
“Cái gì mà nói giúp nó chứ? Con cũng đã ở bên cạnh Tôn Chí Bình nhiều năm như vậy, khoảng thời gian tốt đẹp nhất của thời thanh xuân cũng đều dành cho nó, nếu bây giờ ly hôn con một đồng cũng không có vậy con sau này phải sống như thế nào?”
Khương Bích Kiều cười lạnh: “Nửa đời trước của con đã bị anh ta phá hư, con tuyệt đối không để anh ta hủy hoại nửa đời sau của mình!”
Mẹ Khương gần như cầu xin: “Bích Kiều, con nghe lời mẹ đi, chịu đựng thêm một năm nữa, đợi tới khi Khương Sông tốt nghiệp, đến lúc đó mẹ khẳng định không ngăn cản con!”