Không phải người xưa đã có một câu nói rất đúng sao, giữ được núi xanh không lo sau này không có củi đốt, cô ta còn trẻ trên tay lại có nhân tài, coi như ra ngoài tự lập thì đã làm sao?
Rời khỏi Hoa Khắc chưa chắc không phải là một mảnh trời mới!
Chỉ là cảm thấy có chút bất công với Triệu Nam Thiên, liên lụy anh bị cách chức tạm thời không nói, còn khiến anh phải làm lại từ đầu.
Lại nói nếu cô ta không có 3 tỷ này làm vốn khởi nghiệp, muốn Đông sơn tái khởi, làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, ý nghĩ muốn cùng Tôn Chí Bình cá chết lưới rách vẫn phải từ từ đè ép xuống.
Hết lần này tới lần khác luôn tại lúc cô ta muốn thỏa hiệp, muốn nhận thua thì Triệu Nam Thiên luôn cho cô ta hy vọng.
Thật đúng là một người đàn ông có sức quyến rũ.
Đang nghĩ ngợi thì người cũng đã về đến nhà.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, mẹ cô ta đang ngồi trên ghế salon với vẻ mặt nghiêm khắc.
Cha Khương vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu, để cô ta tạm thời tránh đi mũi nhọn.
Khương Bích Kiều cũng biết không thể trốn tránh dứt khoát nghênh tiếp ánh mắt của mẹ mình: “Mẹ có chuyện gì muốn nói sao?”
“Con đã đi đâu, làm gì?”
“Đi đưa một chút quà cho Triệu Nam Thiên.”
Mẹ Khương ánh mắt sắc bén: “Con còn nói không có gì với cậu ta, đi tặng quà có cần phải lâu như vậy?”
Khương Bích Kiều xoa xoa trán: “Mẹ, đây là chuyện riêng của con, nếu mẹ không còn chuyện gì khác thì con đi ngủ đây.”
Cô ta thật sự rất mệt mỏi, vốn đã phải xuất viện sớm, còn vì việc của em trai mà cả ngày nay đều ở trong trạng thái lo lắng, sợ hãi. Buổi tối còn phải cùng Tôn Chí Bình lá mặt lá trái đánh thái cực, bây giờ cô ta thật sự đã không còn sức nữa.
Mẹ Khương hung hăng vỗ đùi: “Con đứng lại đó cho mẹ!”
Khương Bích Kiều hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía cha Khương hỏi: “Khương Sông đâu rồi cha?
Không đợi Cha Khương mở miệng, mẹ Khương sắc mặt khó chịu đã nói xen vào: “Lo lắng sợ hãi cả một đêm, vừa mới đi ngủ rồi!”
Khương Bích Kiều hỏi lại: “Mẹ nói như vậy, là muốn đổ chuyện này lên đầu con sao?”
Mẹ Khương cũng thuận theo hỏi: “Còn không phải sao? Nếu như con có thể xử lý tốt mối quan hệ trong gia đình thì những việc như thế này sẽ xảy ra không?”
Khương Bích Kiều bị chọc tức tới mức bật cười: “Lúc mọi người đến Đông Châu cũng không nói với con, việc này trong điện thoại con cũng đã nói rất rõ ràng nhưng mọi người lại không tin, còn không ngăn cản Khương Sông để nó tùy tiện làm bậy! Bây giờ lại đem trách nhiệm đổ hết lên đầu con?”
Cha Khương thấy bầu không khí có chút không đúng, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Có chuyện gì từ từ nói.”
Mẹ Khương liếc xéo ông ta một cái: “Nơi này không có chuyện của ông!”
Khương Bích Kiều thấy mình cũng không thể nào trốn thoát nên dứt khoát quay lại ghế sô pha ngồi xuống: “Mẹ có gì cứ nói thẳng luôn đi, con mệt lắm rất muốn đi ngủ.”