Triệu Nam Thiên quay người ngoắc ngón tay: “Anh có thể thử một chút.”
Không có người chịu lui lại nửa bước, bầu không khí cô cùng căng thẳng, như có một vành lửa nhanh chóng tích tự ở giữa hai người!
Đường Bảo Khiết cùng Bạch Thảo Phương đã sớm đứng ngây ngốc ngay tại chỗ, hoàn toàn không muốn hiểu rốt cuộc có chuyện gì sảy ra giữa hai người này, trước một giây còn có thể nói năng thô tục với nhau, một giây sau vậy mà lại muốn động thủ?
Bạch Thanh Bình híp mắt đi về phía trước nửa bước, một bước này tựa như là đốt lên dây dẫn nổ, đem không khí căng thẳng đẩy lên đến đỉnh điểm!
Bạch Thảo Phương há hốc mồm, nhưng kết quả là dưới sự ảnh hưởng của luồng khí tức này, sửng sốt dọa đến không dám nói lời nào.
Bạch Thanh Bình nắm chặt nắm đấm, khí thế dần dần kéo lên đến đỉnh điểm.
Một giây sau anh ta động thủ, cả người giống như một thanh kiếm sắc, trực tiếp nhào về phía Triệu Nam Thiên!
Triệu Nam Thiên tùy ý đứng tại chỗ, không có hành động gì, chỉ có cặp mắt kia tràn đầy vẻ dữ tợn.
Đường Bảo Khiết đã sớm cứng đơ ở một chỗ, cô ta cũng đã quen biết Bạch Thanh Bình từ lâu.
Trong ấn tượng trước đây của cô ta, bất kể như thế nào người đàn ông này đều ưu tú, ở trước mặt Bạch Thanh Bình đều chỉ có ngoan ngoãn cúi đầu.
Nhưng Triệu Nam Thiên vốn trong mắt cô ta luôn bị coi thường, hôm nay lại làm cho cô có chút kinh ngạc, không nói cùng Bạch Thanh Bình cân sức ngang tài, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không kém bao nhiêu.
Nhất là bóng lưng có phần không rộng lớn kia, tạo cảm giác rằng nó không cao, nhưng vững chắc như một tảng đá.
Va chạm bộc phát không hề có điềm báo trước, nhưng ngoài dự kiến là, cũng không có bất kỳ người nào động thủ.
Cánh tay Bạch Thanh Bình khoác lên đầu vai Triệu Nam Thiên: “Đi trong xe nói chuyện.”
“Không đi.”
Triệu Nam Thiên dứt khoát cự tuyệt, vừa rồi anh cũng không có phát giác được thái độ thù địch vừa rồi của Bạch Thanh Bình, nếu không, cũng sẽ không dễ dàng để đối phương đến gần như vậy.
Bạch Thanh Bình thấp giọng uy hiếp: “Cậu thật chẳng lẽ muốn xấu mặt với hai người con gái trước mặt?”
Anh nhìn ra Triệu Nam Thiên đã có ý định kết thúc trận đấu, sở dĩ định ra kỳ hạn nửa tháng, vì chính là để Triệu Nam Thiên khôi phục thể lực.
Gặp phải cái lực lượng đối thủ ngang nhau không dễ dàng, anh ta không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Triệu Nam Thiên híp mắt trả lời: “Tôi không có vấn đề, nếu anh muốn chơi, tôi chơi cùng anh!”
Bạch Thanh Bình nắm thật chặt cánh tay, cuối cùng cũng nản lòng: “Vừa rồi chúng ta có chút hiểu lầm, coi như cho tôi một chút thể diện?”
Triệu Nam Thiên nhấc chân liền đi: “Chỉ cho anh ba phút, vợ tôi còn đang chờ tôi về nhà ăn cơm.”
Bạch Thanh Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, anh ta từ lúc nào cần thấp thỏm cầu xin như vậy?
Sau khi suy nghĩ xong, lại không có một chút ý đồ xấu xa nào.
Kỳ thật vừa rồi trong nháy mắt anh ta từng có ý định động thủ.
Kết quả thoáng nhìn ánh mắt Triệu Nam Thiên, sau đó đột ngột dừng lại, ánh mắt đó không phải là đe dọa, mà là cảnh cáo, để anh ta không đụng vào ranh giới cuối cùng.
Tựa như là bị rắn hổ nhìn chằm chằm, để cho người ta có cảm giác phải rùng mình lo sợ.
Thành thật mà nói, không sợ đến mức đó, nhưng là cũng không muốn đi đánh cược.