“Lôi kéo tình cảm của anh? Con mẹ nó anh nghĩ hay lắm! Cho anh một chút thời gian dưỡng thương, nửa tháng sau tôi muốn tìm anh đánh lại một trận, đến lúc đó tôi cũng không khách khí, anh tốt nhất mang theo xe lăn tới!”
“Có cái rắm, anh vẫn là nên chuẩn bị cho mình một bộ cáng cứu thương đi!”
Hai người bên này thô tục không ngừng, Đường Bảo Khiết cùng Bạch Thảo Phương cũng đã sớm đứng ngây ngốc tại chỗ.
Đường Bảo Khiết sở dĩ ngạc nhiên, là bởi vì Bạch Thanh Bình ở trước mặt cô ta luôn luôn nhã nhặn, đừng nói là hút thuốc, uống rượu cũng rất ít gặp.
Hôm nay đây là làm sao?
Không riêng hút thuốc, hơn nữa còn cùng Triệu Nam Thiên nói những điều thô bạo!
Nào đâu bộ dáng nhã nhặn bình thường, một anh lính thú vị!
Thật đúng là gần đèn thì rạng gần mực thì đen, bị Triệu Nam Thiên cho làm hư rồi?
Nhưng cái này chuyển biến cũng quá nhanh đi!
Bạch Thảo Phương kinh ngạc, là anh trai từ nhỏ đã mắc bệnh thích sạch sẽ, mặc dù sau khi vào bộ đội có cải thiện một chút, nhưng đó cũng là vì những người đồng đội cùng sống cùng chết.
Đối với Triệu Nam Thiên này chỉ gặp qua một lần, như người xa lạ, anh ta vậy mà không có chút mâu thuẫn nào?
Nếu như không phải trên mặt có chút lộn xộn, trên cơ thể hai người cũng đều là vết thương, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ tới hai người vừa rồi mới đánh nhau một trận.
Về phần Bạch Thanh Bình, chính anh ta cũng nói không lên chuyện gì xảy ra, có lẽ là mới quen đã thân, lại có lẽ là cùng chung chí hướng.
Dù sao anh ta đối Triệu Nam Thiên có cảm giác đại khái là như thế, mặc dù chưa nói tới thích, nhưng cũng tuyệt đối không loại loại chán ghét.
Anh ta thấy, Triệu Nam Thiên có tư cách làm đối thủ của anh, cũng có tư cách đáng được anh ta tôn trọng.
Anh ta hôm nay sở dĩ tìm tới cửa, cơ bản cũng là lo lắng em gái bị người ta lợi dụng.
Bây giờ thì anhta yên tâm rồi, Triệu Nam Thiên mặc dù miệng lưỡi không nhường một ai, nhưng tác phong làm việc nhìn có vẻ rất quyết đoán, tuyệt đối không phải loại tiểu nhân hèn hạ.
Có kiểu này người đi theo bên em gái, nghĩ đến cũng không phải chuyện xấu.
Quan trọng nhất một điểm, em gái đang sự tình, anh ta bất luận như thế nào cũng không kiểm soát được!
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, Bạch Thanh Bình mở miệng nói: “Tôi muốn thương lượng với anh một chút…”
Triệu Nam Thiên không chờ anh ta nói xong, xoay người rời đi: “Với người không quen, không có thương lượng!”
Bạch Thanh Bình quát lớn: “Con mẹ nó anh dám đi sao? Có tin tôi hôm nay để anh ở chỗ nãy!”
Một câu vừa rơi xuống, nhiệt độ xung quanh cũng giống như hạ xuống theo.
Anh ta vốn là một người đàn ông có thái độ rất kiêu ngạo, nếu không phải hôm nay Triệu Nam Thiên gây cho anh ta ấn tượng rất sâu, làm sao tốt đến mực nói chuyện dễ dãi như vậy.
Quý thì quý thật, nhưng ngay từ lần đầu tiên đã thân nhau làm bạn bè? Vậy cũng quá khoa trương.
Hết lần này tới lần khác người này ngược lại rất tốt, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thương lượng đều không cho mặt mũi, thật coi anh là tốt tính?