Đường Bảo Khiết cũng đi theo khuyên can: “Triệu Nam Thiên, anh điên rồi sao, còn không mau tới đây!”
Bạch Thanh Bình cũng không quay đầu lại, giơ tay đem áo khoác hướng sau lưng quăng ra, cả người nhào tới, tiến lên chính là một cước bay đạp.
Một cước này tốc độ rất nhanh, góc độ cũng rất xảo trá, lực đạo rất lớn, đến mức mang theo tiếng gió nhè nhẹ.
Triệu Nam Thiên sớm có phòng bị, ngoài miệng thuốc lá vẫn như cũ bị mũi giày quét rớt một nửa.
Đầu thuốc lá của anh bị bắn ra bên ngoài, nắm đấm hình với bóng vòng vèo bay tới!
Bạch Thảo Phương cùng Đường Bảo Khiết đứng cách đó không xa, bất luận giải thích như thế nào đều vô dụng, trong sân hai người đánh nhau khó phân tanhg bại.
Đường Bảo Khiết lo lắng: “Tên Triệu Nam Thiên này cũng thật là, không có việc gì tự nhiên lại trêu chọc anh Thành Bình làm gì chứ? Đáng bị đánh!”
Bạch Thảo Phương bất đắc dĩ hỏi: “Tính cách của anh trai chị, em không hiểu rõ, em còn nói chuyện về anh ấy như vậy sao?”
Đường Bảo Khiết thiên vị nói: “Nếu không phải Triệu Nam Thiên mồm miệng rẻ mạt, anh Thanh Bình sao phải động thủ với anh ta”
Bạch Thảo Phương không có trả lời, cô ta cùng Đường Bảo Khiết mỗi người một ý kiến, mặc dù hôm nay xảy ra tranh chấp, nhưng cảm nhận của cô ta đối Triệu Nam Thiên nhận cũng không tệ.
Huống chi, hôm nay việc này không trách được Triệu Nam Thiên, là anh trai cô đến gây sự với Triệu Nam Thiên không có lý do.
Mặc dù không có thấy tận mắt, nhưng nghĩ đến cũng không khó đoán, khẳng định là anh trai nhiều lần hùng hổ dọa người, lúc này mới khơi dậy tâm lý phản kháng của Triệu Nam Thiên.
Tiếp xúc mấy lần, cô ta phát hiện tên Triệu Nam Thiên này dịu dàng chứ không cứng rắn, hai người có tính khí cứng đầu gặp nhau cùng một chỗ, có thể vui vẻ nói chuyện với nhau mới là lạ!
Về phần Đường Bảo Khiết mà nói, Triệu Nam Thiên sẽ bị đánh, cô ta cũng không nghĩ như vậy.
Đang nghĩ ngợi, một tiếng ồn ở bên kia đã vang phá vỡ dòng suy nghĩ.
Nắm đấm Hhi người đụng vào nhau, gần như là cùng lúc, mỗi người lùi hai bước về phía sau.
Ánh mắt chạm nhau phía dưới, một vòng đối đầu mới hết sức căng thẳng!
Đường Bảo Khiết bên kia lôi kéo Bạch Thảo Phương nói: “Sư tỷ, chị nhanh đi khuyên can bọn họ một chút đi!”
Bạch Thảo Phương hỏi lại: “Em cũng biết lo lắng sao?”
Đường Bảo Khiết gật đầu: “Đúng vậy, anh Thanh Bình lần trước đã làm thương một tân binh, hiện tại còn đang gánh trên mình một hình phạt, hôm nay nếu là lại đem Triệu Nam Thiên đánh như vậy thì rất nguy hiểm tính mạng, đây có phải là phiền toái hơn không?”
Bạch Thảo Phương ngược lại bình tĩnh trở lại: “Hôm nay ai bị ăn đánh nhiều hơn còn chưa chắc đâu!”
Đường Bảo Khiết che miệng: “Sư tỷ, chị không có lầm đấy chứ? Anh Thanh Bình thế nhưng là quán quân cuộc thi quân sự được tổ chức trong quân đội đó, chị vậy mà nói anh ấy sẽ bị ăn đánh?”
Bạch Thảo Phương cũng không trả lời, cô ta thừa nhận anh trai có bản lĩnh, nhưng cũng không cho rằng Triệu Nam Thiên nhất định sẽ thua, không có lý do, đó chỉ là trực giác mù quáng của một người phụ nữ.
Đường Bảo Khiết phảng phất nghe được chuyện cổ tích: “Sư tỷ, chị không có lầm chứ? Chị cho rằng anh Thanh Bình… đánh không lại một tên hỗn đản kia?”
Gặp Bạch Thảo Phương không nói lời nào, cô ta gật đầu nói: “Ừm, chị cho rằng như vậy, Triệu Nam Thiên cũng có thân thủ, nhưng anh trai cũng chút bản lĩnh ấy, nhưng năng lực của anh ta chỉ là bắt nạt mấy tên ngốc trong phòng làm việc, em không phải quá xem trọng anh ấy!”
Đường Bảo Khiết không nói thêm nữa, mắt không chớp nhìn chằm chằm giữa sân.