“Bạch Thảo Phương!”
Triệu Nam Thiên đầu tiên có chút sững sờ, trách không được vừa rồi cảm thấy anh ta nhìn có chút quen mắt, thật đúng là khỏi phải nói, anh ta cùng Bạch Thảo Phương giống nhau y đúc.
Sau đó lại tự giễu cười một tiếng, tình cảm lại là bởi vì Bạch Thảo Phương mà gây ra phiền phức.
Anh ta có chút không rõ ràng cho lắm, Bạch Thảo Phương khăng khăng muốn lên tuyến đầu, đây là chính cô ta quyết định, thì có liên quan gì đến anh kia chứ?
Đường Bảo Khiết đã như thế, tình cảm anh em trước mắt lại thành ra như thế này.
Vì cái gì những người này đều muốn đem nguyên nhân quái quỷ này đổ hết lên đầu anh, nhìn anh dễ bắt nạt như vậy sao?
Hay số phận của anh là Triệu Nam Thiên, không có uổng phí đại tiểu thư quý giá, đáng đời đi chịu chết?
Bạch Thanh Bình không thích bị người ta phớt lờ, ngữ khí lại tăng thêm mấy phần: “Tôi nói anh không nghe thấy à?”
“Tôi nghe không hiểu ý của anh, tổ trưởng Bạch anh traio anh traio tại thượng như vậy, hai chúng tôi vốn là không có quan hệ gì với nhau, anh bảo tôi tránh xa cô ấy, lời này xuất phát từ đâu?”
“Rời khỏi Cửu Vinh, nhiệm vụ kia từ giờ trở đi, cũng với anh không có bất kì quan hệ nào!”
Triệu Nam Thiên gõ gõ khói bụi, châm chọc hỏi: “Người của Bạch gia xưa nay đều bá đạo như vậy, muốn tôi ở lại tôi phải ở lại, muốn tôi đi là tôi phải đi sao, tại sao phải vậy?”
Thanh âm Bạch Thanh Bình đè thấp: “Chỉ bằng Bạch Thảo Phương là em gái của tôi, an nguy của cô ấy là do tôi phụ trách, tôi bây giờ là vận nhẹ nhàng nói với anh, anh đừng có mà không biết tốt xấu gì!”
Triệu Nam Thiên nhún vai: “Muốn cho tôi rời đi? Đơn giản, để Bạch Thảo Phương tự mình nói chuyện với tôi, bằng không chỉ bằng một câu nói của anh, là tôi phải rút lui khỏi nhiệm vụ? Anh cũng tự thấy mình quá đáng quá đấy.”
“Còn nữa, tôi tham gia nhiệm vụ là vì anh em của tôi, không phải là vì Bạch Thảo Phương, nếu anh sợ em gái của anh gặp nguy hiểm, tôi có thể cho anh hai điểm đề nghị!”
“Thứ nhất, nếu như lời nói của anh có ích, thì hãy để em gái của anh ngoan ngoãn núp ở hậu phương của bộ chỉ huy, nhiệm vụ lần này không phải nhà chòi, tôi không hi vọng cô ta làm nhiệm vụ cùng tôi hơn bất cứ ai, chỉ thêm phiền phức!”
“Thứ hai, nếu như lời nói của anh không có tác dụng, vậy anh tốt nhất tìm hai người trông chừng cô ta, tôi không có thời gian trông chừng cô ta, an nguy của cô tacũng không tới lượt tôi phụ trách.”
Bạch Thanh Bình hít sâu một hơi, đột ngột cười nói: “Hóa ra tôi còn đang thức mắc, em gái tôi tại sao lại kiên trì muốn lên một tuyến, hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi, miệng của anh đúng thật là khó chịu!”
Triệu Nam Thiên đáp lễ nói: “Mỗi người một khác!”
Bạch Thanh Bình một bên cởi áo khoác xuống, một bên lạnh lùng nói: “Tôi biết làm làm quân nhân, nhưng anh có biết hay không, mấy năm nay tôi đều muốn đánh cho tàn phế mấy loại quân nhân nư anh?”
Nói xong, cách đó không xa truyền đến một tiếng phanh chói tai.
Kẹt kẹt!
Đường Bảo Khiết cùng Bạch Thảo Phương cuối cùng đuổi tới, nhưng nhìn trước mắt, lại cùng nhau đổi sắc mặt.
Bạch Thảo Phương chạy lên trước một bước nó: “Anh trai, anh muốn làm gì!”