Không muốn quá căng thẳng với Triệu Nam Thiên, cô ta lại đề nghị: “Hơn nữa, anh xác định mình có thể quyết định thay anh ta ư? Thế này đi, tôi gọi anh ta tới, chúng ta nghe ý kiến của anh ta một chút.”
Triệu Nam Thiên không phản đối, cô ta nói có lý, chuyện này là do Tiểu Ngũ làm, nghe suy nghĩ của cậu ta một chút là chuyện đương nhiên.
Ngũ Cương đang tiến hành đợt huấn luyện cuối cùng ở Cửu Vinh, không bao lâu liền tới.
Đã lâu không gặp, Triệu Nam Thiên phát hiện cậu ta có tinh thần không ít, cả người cũng có sức sống hơn trước kia nhiều.
Có thể nhìn ra, công việc ở đây thích hợp với cậu ta hơn, trước kia đi theo mình làm bảo vệ đúng là quá lãng phí nhân tài.
Tiểu Ngũ cũng rất hưng phấn, “Anh Thiên, anh đã đến rồi, đêm nay chúng ta cùng nhau ra ngoài uống một chút được không?”
Bạch Thảo Phương ở bên kia ho khan một tiếng.
Tiểu Ngũ cười ha ha, “Anh Thiên, tôi quên trong lúc làm nhiệm vụ không được uống rượu, chờ nhiệm vụ kết thúc, chúng ta lại đi uống thoải mái!”
Bạch Thảo Phương không muốn lãng phí thời gian, nói qua lại về chuyện vừa rồi.
Sau đó hỏi: “Ngũ Cương, tôi cũng không lừa anh, chắc chắn nguy hiểm sẽ có, tình hình có lẽ còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán ban đầu của tôi, cho nên anh cũng không cần có gánh nặng gì trong lòng, tôi muốn nghe suy nghĩ thật sự của anh!”
Tiểu Ngũ trầm ngâm thật lâu, “Anh Thiên, thành viên của tổ chức kia, thật sự rất nguy hiểm?”
“Không sai, ngay cả nhân viên tác chiến đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ở trước mặt bọn họ cũng không hề chiếm được lợi thế, một khi kém may mắn gặp phải bọn họ thật, tôi cũng không có cách nào đảm bảo cậu sẽ được an toàn!”
Cũng không phải là Triệu Nam Thiên bắn tiếng đe doạ, nhưng anh không có cách nào giải thích nhiều hơn.
Không nói đâu xa, ngay trong một lần hành động vào năm ngoái thôi.
Một đội đặc chủng nhỏ do tổ chức quốc tế thành lập, gặp phải tổ chức đó trong lúc thi hành nhiệm vụ cứu viện.
Dưới tình huống số lượng người và trang bị hoàn toàn áp chế mà vẫn phải bỏ ra cái giá lớn thảm thiết là mười người chết mười hai người bị thương.
Tổ chức như thế, đâu phải là thứ mà một người bình thường như Ngũ Cương có thể đối mặt?
Mặc dù Bạch Thảo Phương đảm bảo trong khoảng thời gian này Ngũ Cương đã trải qua huấn luyện hệ thống và chính quy.
Nhưng những cái đó chỉ là để hù doạ người ngoài mà thôi, cùng lắm chính là bí mật tuyên truyền và giáo dục tư tưởng, cộng thêm một chút biện pháp giải quyết đối phó với tình trạng đột nhiên xảy ra.
Huấn luyện tạm thời như thế, đối phó với vụ án bình thường thì dư xài, nếu như đối mặt với đám người cực kì hung ác như Phyllis, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ!
Bạch Thảo Phương nhíu mày nói một câu, “Triệu Nam Thiên, anh cũng không cần lấy chí khí của người khác diệt uy phong của mình, đây là trong nước, chẳng lẽ bọn họ còn dám ngang nhiên khiêu khích sao?”
“Hơn nữa, có tồn tại thành viên tổ chức cũng chỉ là mới đoán ra được, bây giờ còn chưa có chứng cứ trực tiếp cho thấy bọn họ có bất kì liên quan gì với tập đoàn lừa đảo này!”
“Mà lại trừ anh ra, tổ hành động của Cửu Vinh chúng tôi cũng sẽ chờ lệnh bất cứ lúc nào ở trong toà nhà, chúng tôi có thể bảo đảm Tiểu Ngũ được an toàn, anh đừng nên quá tự cho là đúng!”