Triệu Nam Thiên cũng không tức giận gì Thư Trúc, chỉ là có chút phản cảm với mẹ con nhà họ Thư trước mặt này thôi.
Sở dĩ hôm nay anh quan tâm đến chuyện này là một mặt muốn giúp Vương Như Nguyệt.
Dù sao thì Vương Như Nguyệt cũng vừa mới tiếp quản công việc kinh doanh của Huy Hoàng thôi, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra phương pháp nào hữu ích cả.
Anh so với Vương Như Nguyệt cũng không khá hơn là bao, đều là có lòng mà bất lực.
Hơn nữa, việc kinh doanh Huy Hoàng cần phải liên quan đến một số lợi ích của xã hội đen, mà Triệu Nam Thiên không muốn đụng đến nó.
Mà Mã Hùng Dũng không giống như vậy, anh ta đã làm trong lĩnh vực kinh doanh này nhiều năm, có nhiều mối quan hệ và khả năng hơn.
Bên phía Tương Hồng Thảo cũng có tài nguyên, chỉ cần hai vợ chồng họ không sinh lòng riêng, vậy thì họ vẫn là đối tác không tồi đâu.
Mặt khác anh cũng muốn suy nghĩ cho Thư Trúc.
Mọi chuyện đã bại lộ rồi, cho dù Mã Hùng Dũng thật sự sẽ bị giam không làm được chuyện gì khác nữa đi.
Nếu như Tương Hồng Thảo sẵn sàng chi trả một khoản để bồi thường, đối với cả hai bên mà nói thì đều là chuyện tốt.
Lúc Thư Trúc vừa mới chia tay tâm tình không tốt lắm, đúng lúc có thể lấy chỗ tiền này để đi du lịch một chuyến, thả lỏng tinh thần.
Hoặc có thể mua một chiếc ô tô, đi làm hay tan làm có thể thay thế đi bộ, đây chính là điều cô ta vẫn luôn mong ước.
Trước đây Triệu Nam Thiên không có khả năng làm được điều này, mà đến bây giờ cũng coi như gián tiếp giúp cô ta hoàn thành mong ước.
Phía Thư Vũ vẫn không hề buông tha nói: “Tên họ Triệu kia, tốt nhất là anh màu rời khỏi đây, anh có tin anh rể tôi gọi bảo vệ của bệnh viện tới bắt anh đi không!”
“Anh rể cậu?”
Triệu Nam Thiên bật cười, thằng nhóc này đúng là một tên ăn cháo đá bát tham lam.
Lúc trước khi anh còn yêu đương với chị gái cậu ta, mỗi tháng tiền tổng bộ trợ cấp cho anh đều dành một phần ra mua quà cáp linh tinh cho thằng nhóc thối tha này.
Lần trước sinh nhật cậu ta, anh còn tặng một đôi giày thể thao hơn ba triệu cho cậu ta nữa.
Cho dù là thế thì cậu ta cũng chưa từng gọi anh là “anh rể’’ bao giờ.
Bây giờ thì hay rồi, Thư Trúc và Thôi Phong vẫn chưa đâu và đâu cả, hơn nữa trước mắt hai người họ vẫn trong tình trạng chia tay, cái tiếng “anh rể” này gọi cũng lưu loát thật đấy.
Vẻ mặt Thư Vũ đầy đắc ý nói: “Trí nhớ không tốt à? Anh rể rôi bây giờ là trưởng khoa ngoại của bệnh viện Đông Châu, chỉ dựa vào anh thì làm gì có tư cách tranh đua với anh ấy chứ?”
Vẻ mặt Thư Trúc hơi xấu hổ, cô ta chưa nói với em trai mình về chuyện chia tay với Thôi Phong rồi, nhưng cô ta còn chưa kịp nói, hôm nay bị cậu ta nói thế làm cho cô ta run lên.
Sắc mặt Mẹ Thư ở một bên dần có chút xấu đi, lúc đầu bà ta sống chết muốn chia rẽ con gái mình và Triệu Nam Thiên, cũng chỉ vì Thôi Phong kia có thể giúp Thư Vũ kiếm được một công việc trong bệnh viện.
Bây giờ thì hay rồi, Thư Vũ cũng sắp tốt nghiệp đến nơi rồi vậy mà mấy chuyện này Thôi Phong chẳng nói chẳng rằng gì cả.