Thư Vũ nhìn chị gái mình nói: “Chị à, sao anh ta lại đến đấy thế? không phải hai người đã chia tay rồi sao? Anh ta còn quấy rầy chị à?”
Trong suốt thời gian qua cậu ta còn đang bận làm luận văn tốt nghiệp, cho nên cậu ta không biết những chuyển xảy ra dạo gần đây.
Chỉ là trước đây lúc Triệu Nam Thiên và chị mình còn yêu nhau, cậu ta cũng chẳng có cảm tình gì với người anh rể này rồi.
Chỉ là một tên lính hôi hám, không tiền không quyền, gia cảnh cũng không tốt, nếu như nói đẹp trai thì cũng như thôi đi, đằng này mặt mũi cũng chỉ bình thường, lúc đầu cậu ta thật sự không hiểu bà chị mình yêu anh ở điểm gì nữa?
Theo quan điểm của cậu ta mà nói thì chị mình vừa xinh đẹp, công việc lại tốt, nên tìm một vào người đàn ông có điều kiện tốt hơn.
Ít nhất cũng phải gả cho doanh nhân xí nghiệp tự nhân hay một ông chủ nào đó, vô dụng lắm thì cũng là nhân viên công vụ.
Kết quả thì chị ấy lại cứ muốn yêu đương với tên lính như Triệu Nam Thiên, có ích lợi gì đâu chứ? Trong nhà cậu ta làm sao dính đến chút hào quang nào được?
Sau khi Triệu Nam Thiên xuất ngũ, vẫn chưa có công việc thì chưa nói, lại còn cứ mãi chẳng có công việc nào ổn định cả, cho nên anh mới muốn tách hai người bọn họ ra.
Đặc biệt là sau khi anh ta biết chủ nhiệm Thôi kia có ý theo đuổi chị gái mình, cậu ta liền cảm thấy như mở cờ trong bụng.
Thôi Phong là trưởng khoa của bệnh viện Đông Châu, còn là giáo sư đi du học ở nước ngoài về, sau này sự phát triển của anh ta trong tương lai chắc chắn là vô hạn.
Lúc đó cậu ta vẫn là thực tập sinh năm cuối của học viện Y, thêm một khoảng thời gian nữa là phải đi tìm việc làm rồi.
Nếu có sẵn một người anh rể là trưởng khoa, vậy thì việc tìm công việc chắc chắn chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, sau này mối quan hệ dần tốt lên rồi thì có khi cậu ta còn được thăng chức nữa.
Nếu không thì, với năng lực của chị mình, muốn cho cậu ta một công việc cũng rất khó khăn rồi chứ làm gì còn nói chuyện sau này chứ?
Cho nên vì để cho chị mình và Triệu Nam Thiên chia tay, không chỉ có mẹ ra tay, mà cậu ta cũng chung tay giúp đỡ không ít.
Thư Trúc không thích giọng điệu của em trai mình cho lắm, vì vậy cô ta liếc cậu ta một cái đầy khiển trách nói: “Thư Vũ, nói chuyện kiểu gì đấy? phải gọi là anh Nam Thiên.”
Cô ta cũng biết em trai mình không thích Triệu Nam Thiên, đương nhiên rồi, cũng không hẳn là không thích anh, chỉ là cậu ta cảm thấy nhà Triệu Nam Thiên không tiền cũng không quyền, không thể giúp ích được gì cả mà thôi.
Trong lòng đang muốn mắng cậu ta mấy câu, cuối cùng đang tính mở miệng là bị mẹ Thư nhanh miệng ngăn lại.
“Thư Vũ, con đừng quan tâm làm gì, đây là chuyện của người lớn!”
Mồm miệng mẹ Thư không hề lưu tình, thậm chí trong khoảng thời gian này ấn tượng của bà ta với Triệu Nam Thiên đã thay đổi, cho nên mới có chuyện như ngày hôm nay, tức khắc có chút không thoải mái.
Thư vũ không biết đến chuyện xảy ra mấy ngày này nên hiển nhiên hiểu sai ý của mẹ mình.
Cậu ta cong cánh tay chỉ vào người trước mặt: “Có ý gì đây, tên họ Triệu kia, anh còn dám quấn lấy chị tôi à?”
Thư Trúc nhìn Triệu Nam Thiên với vẻ xin lỗi, từ nhỏ em trai đã bị mẹ chiều hư rồi, tính khí xấu càng giống hệt mẹ, cô ta có lòng muốn ngăn mà cũng không ngăn được.