“Thằng nhóc Triệu Nam Thiên này, từ nhỏ tôi đã nhìn thấy nó không hề giỏi giang đến như vậy. Nhìn xem, bây giờ phải trở về quê, may mà ngày trước không giới thiệu con gái mình cho cậu ta!”
Khi Triệu Nam Thiên còn ở trong quân ngũ, các bà dì trong khu phố đều muốn giới thiệu con gái của mình cho anh.
Không có ngoại lệ, anh từ chối tất cả bọn họ..
Lúc đó còn trẻ trung đầy sức sống, bây giờ mọi sự biến đổi, các bà thím này tự nhiên muốn “giậu đổ bìm leo”, cũng nên tìm lại tâm lý cân bằng.
Bên cạnh có một người chú không muốn lắng nghe chuyện vớ vẩn. Những người phụ nữ này liền biết sau lưng bàn tán đúng sai: “Tôi cảm thấy Nam Thiên không tệ, có gia giáo, có lễ phép!”
Có cô không phục hỏi ngược lại: “Nếu cô cảm thấy Triệu Nam Thiên tốt, sao không gả con gái cho cậu ta đi?”
Còn có dì can đảm trêu chọc: “Anh ta nào nỡ đem con gái bảo bối gả cho Triệu Nam Thiên chứ? Anh ta đang nghĩ bản thân gả vào nhà họ Triệu còn có thể phù hợp hơn đó.”
Dứt lời cả nhóm mấy dì cười ha ha với nhau.
Chú kia thấy vậy mặt đỏ bừng: “Một đám mấy người không biết tôn trọng người lớn tuổi hơn, còn nói nhảm cái gì đó!”
Có dì trêu chọc: “Ông Phùng à, không phải chị em chúng tôi mấy người đang nói ông, bà Triệu đó là người cao sang quyền quý, người như ông lại có một cô con gái đi du học về, là người ta coi trọng ông đó?”
Lại có dì chế nhạo nói: “Gia đình cao quý gì, lấy để lừa gạt mà thôi, bà Triệu nếu thật sự có gia thế, còn có thể ở lại chỗ chúng ta sao?”
“Đừng nói như vậy, tôi nghe nói, ông Triệu năm đó ở trong bộ đội còn là lãnh đạo!”
“Lãnh đạo? Thôi đi, Nhà họ Triệu nếu thật sự có bối cảnh tốt như vậy, Triệu Nam Thiên sau khi xuất ngũ sao ngay cả một công việc cũng không sắp xếp được?”
Một đám mấy dì bàn tán sôi nổi, thật sự cũng không phải là có ác ý gì, hoàn toàn chỉ là ngoài miệng oang oang, buôn dưa lê bán dưa chuột nhanh mà thôi.
Cũng không chỉ nhắm vào nhà Triệu Nam Thiên, chuyện đông chuyện tây, nhà ai có việc gì, mấy dì này đều muốn đem ra bàn tán, thảo luận hết.
Nhưng nói đi nói lại, nếu thật sự có nhà nào gặp phải phiền toái, mọi người có thể giúp đỡ cũng đều giúp.
Đang nói chuyện, giọng mọi người bỗng nhiên nhỏ hẳn đi.
Bà Triệu chậm rãi bước ra.
Thấy bộ dáng của bà nhìn xung quanh đến góc đường, ông Phùng đi lên: “Thế nào rồi, Nam Thiên đã quay trở về sao?”
Bà Triệu mặt mày vui vẻ mỉm cười: “Đúng vậy, nói là lập tức trở về đến, ông Phùng, dù sao ông cũng chỉ có một mình ở nhà, tối nay liền tới đây cùng nhau ăn bữa cơm, để Nam Thiên cùng ông uống với nhau vài chén!”
Ông Phùng lắc đầu nói: “Hôm nay thì thôi, ngày đoàn viên của mọi người, để chờ ngày khác, tôi sẽ mua đồ ăn ngon đến.”
Bà Triệu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Viện Ngọc cũng sắp trở về chứ?”
Ông Phùng cũng phấn khởi trả lời: “Sắp rồi, công việc đã ký hợp đồng, không chừng tháng sau có thể trở về.”
Bà Triệu xúc động nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng một cái hai đứa nhỏ đều lớn lên, có mấy năm không thấy Viện Ngọc, đứa bé này khẳng định đến bây giờ xuất hiện so với ngày trước sẽ càng xinh đẹp hơn!”