Cho đến khi tốt nghiệp trung học, các bậc cha mẹ khác đều sẽ lo lắng cho con họ vào đại học hoặc học trường cao đẳng nào đó học nghề.
Mẹ Triệu nhất định để Triệu Nam Thiên đi lính trong năm năm.
Trong số những người hàng xóm, một số người nói rằng mẹ Triệu quả là nhẫn tâm, và những người khác nói rằng mẹ Triệu là người lập dị, nhưng bà không bao giờ quan tâm đến điều đó.
Quân đội giống như lò luyện khổ, hoàn toàn thay đổi một người.
Triệu Nam Thiên thỉnh thoảng về nhà, mỗi lần như vậy là anh lại có một sự thay đổi to lớn.
Một người hàng xóm hỏi: “Mẹ Triệu, con trai của bà hôm nay sẽ về sao?”
Mẹ Triệu tâm trạng rất tốt: “Đúng vậy.”
Một người thở dài nói: “Bây giờ bà được hưởng phúc rồi, con trai lớn có công việc ổn định, nay con trai thứ hai lại đưa con dâu về nhà, sau này cũng không phải lo lắng gì nữa”.
“Con cháu đều là phúc, con trai của ông không phải cũng rất tốt sao?”
“Tốt gì mà tốt, cả ngày đều bận rộn tăng ca, một tháng không biết gặp được mấy lần, bây giờ còn chưa có đối tượng yêu đương gì nữa!”
Mẹ Triệu khiêm tốn nói: “Nhà chúng tôi thực ra hai đứa vẫn chỉ là bạn bè, còn không biết có thành đôi hay không.”
Người nói không có ý này nhưng người nghe lại hiểu theo hướng khác.
Có người làm ầm ĩ nói: “Ôi trời, mẹ Triệu à, vậy thì bà phải cẩn thận hơn, nghe nói mảnh đất này của chúng ta sắp phải dời đi, cô gái này…không phải đến đây vì ngôi nhà này chứ?”
Có người đồng tình: “Có thể như vậy, đúng rồi, cô gái đó là người ở đâu? Không phải là người bản địa ở Đông Châu sao?”
Có người lập tức trả lời: “Nhất định không phải người Đông Châu chúng ta, nếu là cô gái địa phương, làm sao có thể chưa lấy nhau đã dọn đến ở chung?”
Nhịp sống ở thành phố này chậm rãi, người già không có việc gì làm, không nói đến chuyện công việc và thu nhập của con cái thì sẽ nói đến chuyện hôn nhân gia đình.
Khi Triệu Nam Thiên còn ở trong quân ngũ, khoác trên mình bộ quân phục đặc biệt chói mắt, và nó không thể không làm tăng thêm sự tự hào trên khuôn mặt của mẹ Triệu.
Bây giờ Triệu Nam Thiên đã xuất ngũ, tự nhiên lại có người muốn chế nhạo bà.
Mẹ Triệu không quan tâm chút nào, cũng không thích khoe khoang: “Được rồi, mọi người cứ nói chuyện đi, tôi về dọn dẹp chút, chắc lát nữa chúng nó sẽ về tới.”
Khi bà vừa quay người bước đi, một nhóm các dì tụ lại bàn tán.
“Mọi người thấy chưa, đây là do xấu hổ!”
“Tôi đoán là đã tìm được một cô con dâu ở bên ngoài nên xấu hổ không dám mở miệng. Sau đó mới nói rằng hai người vẫn chỉ là bạn bè.”
“Chắc là như vậy, nghe nói Triệu Nam Thiên xuất ngũ sớm, sau khi tốt nghiệp còn chưa được giao việc, hiện tại đang làm bảo vệ cho khu nhà giàu!”
“Bà đang nói cái gì, làm bảo vệ ư! Đúng vậy. Với điều kiện như thế, cô gái địa phương nào có thể nhìn trúng cậu ta chứ?”
“Đúng vậy, nếu không lấy căn nhà làm điều kiện, có lẽ đến việc tìm được đối tượng yêu đương cũng khó.”