“Loại người phụ nữ giống như tôi này, tựa như là qua thời kỳ nở hoa hoa tươi, lại xinh đẹp thì có làm được cái gì, cũng không ai thưởng thức.”
“Ai nói không có, không phải là tôi đang thưởng thức sao?”
Triệu Nam Thiên nói xong, bỗng nhiên phát giác thần sắc của Khương Bích Kiều có chút không đúng, vội vàng giải thích: “Cái đó, chị Khương, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải…”
Khương Bích Kiều khoát tay áo: “Không cần giải thích, tôi biết.”
Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, người nhà của những gia đình kia cũng đều nhao nhao rời đi, anh cũng không được ở lại thêm. Vội cáo từ nói: “Chị Khương, nếu như cô không có chuyện, vậy thì tôi đi trước.”
“Đợi một chút!”
Triệu Nam Thiên dừng lại, lại phát hiện Khương Bích Kiều nhăn nhăn nhó nhó không dám mở miệng.
Anh rất nhanh hiểu đã ý: “Cô chờ một chút.”
Nói xong, anh chạy tới toilet bật đèn lên, sau đó đỡ lấy Khương Bích Kiều đi vào.
Sau đó quay lại, lại lần nữa giúp cô ta đắp kín mền.
Khương Bích Kiều nhìn anh chằm chằm, sau đó quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Ngày mai…anh còn tới nữa không?”
Nhìn qua cặp mắt kia tựa như nước gợn sóng, Triệu Nam Thiên cơ hồ không dám sâu nhìn: “Ngày mai tôi phải dọn nhà, có thời gian tôi sẽ đến, cô yên tâm, ở trong bệnh viện này tôi có bạn, nếu như cô có gì cần, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho cô ấy.”
Lưu lại số điện thoại của Thư Trúc, Triệu Nam Thiên lúc này mới rời khỏi phòng bệnh.
Trước khi đi, dùng Zalo nhắn tin chào hỏi Thư Trúc một tiếng.
Cũng ngay lúc đó, ở khu nội trú thứ hai tầng sáu, có một ánh mắt nhu hòa nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên.
Mãi cho đến khi bóng lưng của anh dung nhập vào trong bóng tối biến mất không thấy gì nữa, thì ánh mắt nhu hòa kia mới dần dần bị sự rét lạnh thay thế.
Khương Bích Kiều lấy điện thoại di động ra, liên hệ một cái ghi chú có tên người “khai hoang sạch sẽ”.
“Lần trước anh nói, là thật sao?”
Người đối diện rất nhanh đã hồi phục trở lại: “Đương nhiên.”
“Được, anh giúp tôi xắp xếp, có một người, không phải ở Đông Châu gặp lại anh ta!”
“Đem tư liệu gửi cho tôi.”
“Hiện tại lại muốn sao?”
“Đương nhiên, không biết thân phận của người này, làm sao tôi có thể báo giá cho cô?”
Tựa hồ biết Khương Bích Kiều đang lo lắng cái gì, anh lại bổ sung: “Cô yên tâm, mặc kệ được hay không được, tuyệt đối giữ bí mật.”
Khương Bích Kiều do dự một chút, gửi tới một cái tên: “Tôn Chí Bình!”
Điện thoại người đối diện, là cô ta có một lần tại quán bar quen biết.
Lần kia vừa bị Tôn Chí Bình đánh cho một trận, lúc ấy uống nhiều rượu, cũng đã nói không ít lời say, kết quả bị người ta nghe thấy.
Về sau thì có người liên hệ với cô ta, nói có thể giúp cô ta giải quyết phiền phức, mà lại không để lại hậu hoạn.