Triệu Nam Thiên rất nhanh đã trở về, trên tay cầm một đống túi đồ to nhỏ.
Bên dưới bệnh viện có nhà ăn đêm, anh mua chút đồ ăn thanh đạm rồi, sau đó mang theo một phần để nấu canh.
Mặc dù không thể bằng ở nhà, nhưng được ăn đồ ăn nóng hổi mới nấu ở nơi như thế này đã là quá tốt rồi.
“Cô ăn trước đi.”
Nói xong lại giúp cô ta nâng đầu giường lên, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, sau đó đem những vật dụng vừa mua được cất vào trong tủ đồ.
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp cô ta đang ngẩn người nhìn mình, kinh ngạc hỏi: “Cô không ăn cơm mà nhìn tôi làm gì?”
“Thật buồn cười, tôi đến Đông Châu đã nhiều năm rồi, tuy nhiên tới bây giờ cũng chỉ có mình anh đối xử tốt với tôi như vậy.”
“Tôi có nghe Khổng Như Nguyệt nói qua, cô là người ở Hà Nam, bố mẹ không ở bên cạnh, đến anh em họ hàng ở Đông Châu cũng không có, nếu không chê thì tôi có thể giúp đỡ cô một chút thôi, cô không chê tôi tay chân vụng về là được.”
“Cám ơn anh!”
“Mau ăn đi.”
Khương Bích Kiều thật sự cũng đang rất đói bụng, tuy chỉ là mấy món ăn đơn giản nhưng rất nhanh đã được cô ta lấp đầy bụng.
Cũng không biết là vì sao,cảm giác bây giờ còn hạnh phúc hơn là được ăn sơn hào hải vị.
Nhất là khi nhìn Triệu Nam Thiên bận rộn, dọn dẹp sắp xếp cái này cái kia,cái cảm giác hạnh phúc bao trùm này thật sự là trước đây bản thân cô chưa bao giờ được trải nghiệm qua.
“Triệu Nam Thiên, thật sự rất cám ơn anh.”
“Không cần khách khí.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho tên Tôn Chí Bình kia, cũng sẽ không để cho anh ta gây phiền phức cho anh!”
Triệu Nam Thiên phất tay áo: “Chủ nhiệm Khương, hôm nay chúng ta không nói đến cái này, trong khoảng thời gian này cô cứ an tâm dưỡng bệnh, mấy chuyện khác cũng không cần lo lắng, có gì đợi khỏi bệnh rồi tính tiếp.”
Khương Bích Kiều có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại tinh thần: “Được, không nói thì không nói, vậy anh cũng không được phép gọi tôi là chủ nhiệm Khương!”
“Vậy tôi có thể gọi cô như thế nào??”
Nghĩ nghĩ một chút, rồi cô nói tiếp: “Gọi tôi là chị Khương đi.”
“Vậy không được, nhìn qua cô cũng không lớn hơn tôi là mấy, gọi cô là chị chẳng phải tôi sẽ bị thua thiệt sao?”
Triệu Nam Thiên chỉ là nói đùa, mặc dù Khương Bích Kiều có làn da và dáng người bảo trì rất tốt, nhưng cô ta cũng nằm trọng hạng lãnh đạo có thâm niên.
Khí chất tỏa ra như vậy, so với mấy cô gái hai mươi tuổi, vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt.
Đương nhiên, cũng không phải là trông có vẻ già, mà là loại khí chất của người thành thục không thể nói rõ thành lời.
Khương Bích Kiều có chút hưởng thụ, tâm tình không tệ nở nụ cười: “Nhóc này, anh đúng là biết nói ngọt mà!”
“Cái này đúng đấy, chị Khương, cô không có việc gì thì nên cười nhiều vào, mới khỏi bệnh nhanh được, hơn nữa dáng vẻ lúc cô cười lên rất đẹp!”