” Tô Mục Tuyết, cô làm ra loại chuyện thấp hèn không biết xấu hổ như vậy, làm mất hết mặt mũi nhà họ Tô, cô còn dám nói tôi?”
“Nói thế nào tôi cũng là trường bối của cô, hôm nay tôi sẽ thay Trường Vũ dạy dỗ cô nên người, khiến cô biết cái gì gọi là tôn ti trưởng ấu, cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ!”
Tô Trường Vũ cũng không quát lớn, rõ ràng đang cố ý dung túng cho cô ta.
Một mặt là vì ông ta bị Tô Mục Tuyết chọc giận, về mặt khác cũng vì muốn dạy cô cháu gái này một bài học, thuận tiện để người nhà họ Ngụy hả giận!
Ngay khi Vạn Yến ra tay, hai người vệ sĩ Tô Trường Vũ mang tới cũng nhanh chóng nhào về phía Triệu Nam Thiên.
Bên kia, hai người phụ nữ đang bắt đầu lao vào nhau.
Lúc đầu Tô Mục Tuyết có ưu thế chiều cao, theo lý thuyết cô không thể bị động như thế.
Nhưng gia giáo tốt đẹp khiến cô gần như không có từ ngữ để cãi nhau, nào chịu được sự càn quấy của đối phương?
Ngược lại Vạn Yến động thủ không chút cố kỵ, hết quyền rồi lại tới cước.
Cũng không biết cô ta tâm tư ác độc hay cô ta cố ý muốn Tô Mục Tuyết mất mặt.
Không có ưu thế trên mặt chiều cao, cô ta thừa dịp loạn muốn kéo bay quần áo Tô Mục Tuyết xuống, rất có xu thế muốn lột sạch Tô Mục Tuyết!
Trên thực tế, trong lòng cô ta cũng đang nghĩ như thế thật, cô ta cũng không cố kỵ nhiều như Tô Trường Vũ.
Không phải cô là cô cả nhà họ Tô cao cao tại thượng sao? Không phải cô rất quan tâm mặt mũi, khinh thường động thủ với tôi sao?
Vậy hôm nay tôi sẽ lột sạch cô, để cô triệt để mất hết mặt mũi!
Đến lúc đó, đừng nói Ngụy Bắc Minh sẽ không cần cô, ngay cả tên bảo vệ hèn bên cạnh cô cũng sẽ không cần cô nữa!
Xem cô còn mặt mũi nào càn rỡ trước mặt tôi!
Bà Ngụy đứng bên cạnh trào phúng, “Hiện tại nhà họ Tô thật càng ngày càng mất mặt, một chút quy củ cũng không có, hệt như hạng đàn bà chanh chua chửi đổng!”
Sự khinh thường của bà ta phát ra từ nội tâm. Đám anh em nhà họ Tô, ngoại trừ cha Tô Mục Tuyết thì không còn người nào đàng hoàng được!
Kết hôn với loại phụ nữ không được dạy dỗ như vậy?
Nghĩ lại đã cảm thấy buồn cười!
Sắc mặt Tô Trường Vũ cũng trở nên lúng túng. Thật ra ban nãy khi để Vạn Yến ra tay ông ta cũng đã hối hận.
Nếu như tiếp tục náo loạn nữa, cuối cùng người mất mặt chỉ có thể nhà họ Tô, mà nhà họ Ngụy chưa chắc đã cảm kích.
Không chỉ khiến người trong nhà tổn thương hòa khí, còn vô duyên vô cớ khiến người ngoài chê cười.
Thấy giáo huấn đã đủ, ông ta lên tiếng cảnh cáo, “Yến, được rồi!”
Vạn Yến đang chiếm thượng phong nào có thể nghe lời?
Cô ta xuống tay càng thêm hung ác, ngoài miệng còn đang chửi bậy, “Đủ cái gì mà đủ? Hôm nay em phải dạy cô ấy biết thế nào gọi là quy củ, tránh để cô ấy ra ngoài khiến nhà họ Tô mất mặt xấu hổ!”
Trong lúc nói lời này, Triệu Nam Thiên đã thoát khỏi sự dây dưa của hai vệ sĩ.
Tiếng kêu rên vang lên, hai vệ sĩ ngã về phía sau.
Dứt khoát lưu loát, không có một chút dài dòng dây dưa!
Tô Lâm muốn nhắc nhở, nhưng lúc ông ta há mồm đã chậm.
Triệu Nam Thiên cất bước ngăn cản, ngăn Vạn Yến ra sau.
Do thân phận hạn chế, anh đều không quá nhiều động tác.
Ngược lại Vạn Yến thấy bản thân mình không với tới Tô Mục Tuyết, cô ta dứt khoát phát tiết cơn tức của mình lên người Triệu Nam Thiên. Cô ta vừa tát vừa cào lung tung.
“Một tên bảo vệ nhỏ nhoi bẩn thỉu như anh, này thì dám che chở cho cô ấy!”
“Này thì dám khiến Tô Lâm bị thương, khốn kiếp, anh đi chết đi!”
“Xoẹt xẹt” một tiếng.
Đồng phục bảo vệ trên người Triệu Nam Thiên bị cô ta kéo rách. Nhưng vậy vẫn chưa hết, cô ta bước lên trước một bước, móng tay sắc nhọn xẹt qua gương mặt.
Vạn Yến cảm thấy mỹ mãn, vừa lui vừa nói, “Đồ chó chết không có mắt, chuyện của nhà họ Tô nào tới phiên anh nhúng tay?”
Tô Trường Vũ vội vàng tiến lên, “Em thôi đi, người như thế đáng để em tự mình ra tay sao?”
Vạn Yến cười càn rỡ, “Em không động tay anh ta không nhớ lâu!”