Tô Trường Vũ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu đổi thành ngày thường, ông ta tuyệt đối không muốn quyết liệt với cháu gái.
Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ?
Xem dáng vẻ Ngụy Bắc Minh, hiển nhiên ban nãy anh ta đã phải chịu thiệt thòi. Hiện tại Tô Mục Tuyết không chịu dừng tay, chẳng lẽ cô muốn giả thành thật với tên bảo vệ này sao?
Ông ta vừa hận vừa tức, “Mục Tuyết, lẽ nào cháu muốn vì một người ngoài mà trở mặt với bác ba?”
Tô Mục Tuyết không biết nên khóc hay cười, “Người ngoài? Hiện tại Triệu Nam Thiên là chồng của cháu, là con rể nhà họ Tô, vì sao lại thành người ngoài?”
Ánh mắt Tô Trường Vũ trở nên âm trầm, “Cháu còn dám nói bậy!”
Vạn Yến như không nghe thấy lời cảnh cáo của Tô Trường Vũ, cô ta che kín miệng ngạc nhiên, “Tô Mục Tuyết, cô… cô… cô nói cái gì? Anh ta là chồng cô?”
Tô Mục Tuyết quay đầu đối diện với cô ta, “Không sai, cô có ý kiến gì sao?”
Vạn Yến đầu tiên là cười nhạo một trận, sau đó cô ta thu liễm tiếng cười nói: “Cô cả nhà họ Tô, rốt cục cô đang nghĩ gì vậy? Để loại người hèn hạ như vậy tiến vào nhà họ Tô, chẳng lẽ cô không ngại mất mặt?”
Trong miệng ngôn từ sắc bén, nhưng thật ra trong lòng cô ta lại sảng khoái vô cùng.
Bởi vì thân phận, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình không thể ngóc đầu lên trước mặt Tô Mục Tuyết, cả người khom xuống.
Ngay cả khi bình đẳng đối diện với cô cả nhà họ Tô, cô ta cũng cảm thấy mình như thấp hơn cô một cái đầu.
Ngoài oán hận, đồng thời trong lòng cô ta càng cảm thấy đố kỵ!
Đều là đàn bà, đều đang lúc tuổi trẻ, dựa vào cái gì cô vừa sinh ra đã có cơm ngon áo đẹp, cao cao tại thượng?
Mình muốn có được cuộc sống giàu có lại bị người mắng thành tiểu tam?
Dựa vào cái gì từ nhỏ cô đã là công chúa, ngay cả chồng chưa cưới cũng là câu cả nhà họ Ngụy, bạch mã vương tử trong mắt vô số phụ nữ, còn cô còn tỏ vẻ không vừa ý.
Mà bản thân cô ta lại phải nhẫn nhịn chán ghét gả cho một ông chú trung niên hói đầu, bụng mỡ, vừa già lại xấu xí?
Dựa vào cái gì?
Nếu đổi lại ngày trước, những câu hỏi này cô ta chỉ dám giấu trong lòng. Nhưng hôm nay thì hay rồi, cô cả nhà họ Tô cao không thể chạm vậy mà lại chủ động làm ra chuyện gièm pha như vậy.
Yên lành làm mợ chủ nhà họ Ngụy không thích, vậy mà cô lại chọn một tên bảo vệ thấp kém gặp người nào cũng phải cúi đầu như vậy.
Cô điên rồi sao?
Tô Mục Tuyết không để ý tới sự trào phúng của co ta, ương ngạnh trả lời, “Người đàn ông của tôi không tới phiên cô góp ý bậy bạ!”
Sắc mặt Tô Trường Vũ âm trầm như nước. Mới một ngày không gặp, vậy mà quan hệ giữa hai người đã phát triển tới tình trạng này?
Ông ta nắm chặt nắm tay, cố nén tức giận, ngực đè nén một ngọn lửa, mơ hồ rơi vào ranh giới bùng nổ.
Hít sâu một hơi, lúc này ông ta mới cảnh cáo: ” Tô Mục Tuyết, cháu hồ đồ cũng phải có chừng mực. Cái gì gọi là người đàn ông của cháu? Bắc Minh mới là chồng chưa cưới của cháu. Cháu còn định hồ đồ tới khi nào?”
Tô Mục Tuyết trả lời, “Bác ba, cháu không hồ đồ. Có cần cháu lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho bác xem thử không?”
Tô Trường Vũ gào thét hỏi, “Cháu dám! Lẽ nào cháu cứ nhất định phải khiến nhà họ Tô mất hết mặt mũi cháu mới bằng lòng bỏ qua?”
Ông ta tức giận không nhẹ, lúc nói chuyện ngực kịch liệt phập phồng, trong mắt chỉ toàn là vẻ tức giận kiểu hận rèn sắt không thành thép.
Nếu như lời Tô Mục Tuyết nói là sự thật, ông ta biết phải giải thích thế nào với người nhà họ Ngụy đây?
Đến lúc đó, nhà họ Ngụy tất sẽ tức giận, việc hợp tác giữa hai nhà cũng sẽ thất bại!
Đối mặt với sự đả kích và trả thù của nhà họ Ngụy, nhà họ Tô còn có thể kiên trì bao lâu?
Một khi không có cây đại thụ nhà họ Tô chống đỡ, cô vợ nhỏ ông ta còn chưa lấy vào cửa sẽ còn đồng tâm hiệp lực với ông ta sao?
Chỉ ngẫm một chút ông ta đã cảm thấy không rét mà run.
Tô Mục Tuyết cười lạnh, “Nhà họ Tô còn mặt mũi sao? Bác ba, bác đã từng tuổi này rồi còn lấy bạn học của con trai vào cửa, cháu thật không dám so sánh với bác!”
Tô Trường Vũ tức giận tới ôm ngực, chỉ vào Tô Mục Tuyết một câu cũng nói không thành lời.
Vạn Yến lại không chịu bỏ qua, giương nanh múa vuốt chạy lên trước.