Đây cũng là một lý do khác khiến dì Đào ghét Triệu Nam Thiên, bà ta không tin rằng đằng sau chuyện này không có sự xúi giục và khích bác của Triệu Nam Thiên.
Nếu không thì, đang yên đang lành không muốn làm cô chủ nhà họ Tô, sao có thể đi ngược quỹ đạo vốn có như thế?
Dì Đào càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt nhìn Triệu Nam Thiên cũng vì thế càng tức tối hơn .
Tô Mục Tuyết chặn ánh mắt của bà ta lại: “Tôi ghét nhất là bà diễn vai người tốt trước mặt bố tôi dưới danh nghĩa quan tâm lo lắng cho tôi! Tôi nói cho bà biết, cho dù bà có làm gì đi nữa, không bao giờ bà có thể thay thế mẹ tôi!”
Dì Đào hít một hơi thật sâu: “Mẹ làm vậy là muốn tốt cho con, con có hiểu hay không cũng không sao, mẹ vẫn giữ nguyên câu nói đó, mẹ không cho phép con ở bên cậu ta!”
Tô Mục Tuyết chế nhạo: “Vậy tôi còn phải cảm ơn bà ư?”
“Bây giờ có thể con sẽ ghét mẹ, nhưng sau này có một ngày con sẽ phải cảm ơn mẹ!”
Dì Đào không muốn nói đến chủ đề này nữa: “Ba ngày nữa sẽ có người đến thu dọn nhà. Nếu con hối hận, có thể gọi cho mẹ bất cứ lúc nào, mẹ sẽ sai người đến đưa con về nhà!”
“Cám ơn, không cần đâu. Không có bà, tôi vẫn sẽ sống rất vui vẻ!”
Dì Đào tức giận, bà hiểu rõ tình hình kinh tế hiện tại của Tô Mục Tuyết và cũng biết đại khái về hoàn cảnh gia đình của Triệu Nam Thiên.
Tô Mục Tuyết từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ phải chịu khổ sở, không còn cuộc sống sung túc đầy đủ, dựa vào đâu để có thể duy trì mối quan hệ giữa cô và Triệu Nam Thiên?
Về phần lương của Tô Mục Tuyết, chi tiêu tiết kiệm thì có thể sống qua ngày, làm sao có tiền dư để cải thiện cuộc sống.
Với tiền lương ít ỏi của mình, một khi Triệu Nam Thiên trả hết tiền thuê nhà đắt đỏ, còn lấy gì để nuôi sống gia đình?
Dì Đào thấy Tô Mục Tuyết không chịu nhường bước thì bà ta liền thẳng thừng nhìn sang Triệu Nam Thiên.
Nếu như không phải dạng bất đắc dĩ thì bà ta cũng không muốn ép họ đến như thế.
Một là vì chưa chắc gì Tô Mục Tuyết đã hiểu được nỗi khổ tâm của bà ta.
Hai là vì sau này sẽ khó nói chuyện với bố Tô.
Bà là vì những người bà con trong gia đình, trông bà ta có vẻ rất phóng khoáng nhưng thật ra lại vô cùng cẩn trọng.
Một khi đuổi Tô Mục Tuyết ra khỏi đây thì có thế nào cũng không tránh khỏi việc mang tiếng “khắt khe”.
Bà ta càng nghĩ càng thấy phiền lòng, nói: “Tô Mục Tuyết không hiểu chuyện, còn cậu thì sao? Cậu cũng không phân biệt được nặng nhẹ sao?”
Triệu Nam Thiên cúi đầu với vẻ ngoan ngoãn rồi nói: “Dì Đào, dì cứ nói, cháu nghe đây.”
Dì Đào ghét nhất là khuôn mặt này của anh, dáng vẻ của một người thấp hèn mà lại trèo cao.
Theo bà ta thấy sở dĩ Triệu Nam Thiên vẫn còn ở lại bên cạnh Tô Mục Tuyết chẳng có gì khác ngoài việc muốn kiếm thêm nhiều lợi ích hơn.
Bà ta suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Trong vòng ba ngày, nếu như cậu bằng lòng rời xa Tô Mục Tuyết thì tôi sẽ bồi thường cho cậu mười tám tỷ.”
Dì Đào thấy Triệu Nam Thiên không có phản ứng thì tiếp tục nói: “Nghe nói nhà cậu vẫn đang sống ở khu dân cư nghèo tại Giang Bắc hả? Nếu thế thì cộng thêm một căn hộ cao cấp ở trong thành phố Đông Châu, không nhỏ hơn một trăm năm mươi mét vuông, đó đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi.”