Điều khiến cô ghê tởm hơn cả là những người họ hàng của bố cô, ngoài mặt thì tỏ ra yêu thương nhau một cách giả tạo, nhưng sau lưng lại ném đá giấu tay, không nể tình thân chút nào.
Và chính người bố cũng khiến cô vừa kính trọng vừa căm hận.
Từ nhỏ tới lớn, ông luôn âm thầm cho phép dì Đào nhúng tay nhúng chân chỉ đạo cuộc sống của cô và tự ý lập kế hoạch cho tương lai của cô.
Ngoài việc kinh doanh và kiếm tiền, trong mắt ông từng có người con gái này hay không?
Tô Mục Tuyết thậm chí còn cảm thấy rằng kể từ khi mẹ cô qua đời, ánh mắt của bố cô mỗi khi nhìn con gái có chút gì đó chán ghét và lạnh lùng.
Vì vậy mà từ nhỏ tới lớn cô không dám chống đối lấy một lần nào, cô phải luôn tuân theo các quy tắc của dì Đào.
Lần phản kháng đầu tiên có ý nghĩa trong cuộc đời, cũng thất bại vì Từ Hoa Dương biến mất không một lời từ biệt.
Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Triệu Nam Thiên, dường như cô đã cúi đầu trước số phận rồi.
Bây giờ, không ngờ dì Đào lại chịu thỏa hiệp? Đơn giản như vậy sao?
Dì Đào nhìn thấy vẻ do dự của Tô Mục Tuyết: “Mẹ biết con đang lo lắng điều gì, chỉ cần con về nhà, mẹ tình nguyện chuyển nhượng toàn bộ cổ phần dưới tên mẹ cho con, đến lúc đó sẽ không ai dám bắt nạt con!”
Tô Mục Tuyết cười nhạt nhắc nhở: “Những thứ đó vốn dĩ là của mẹ tôi!”
“Đúng vậy, chỉ cần con đồng ý về nhà, mẹ sẽ trả lại hết cho con!”
“Đơn giản như vậy sao?”
“Tất nhiên, mẹ còn có một điều kiện.”
Triệu Nam Thiên lờ mờ nhận ra điều kiện này có lẽ có liên quan đến mình.
Tô Mục Tuyết không thích mặc cả nên trực tiếp hỏi thẳng: “Bà nói đi!”
Dì Đào chỉ vào Triệu Nam Thiên: “Lựa chọn một cuộc hôn nhân khác, bất kì ai con thích đều được, chỉ riêng cậu ta là không được!”
Lồng ngực Triệu Nam Thiên giống như thể bị ai đó đánh mạnh vào, anh không biết tại sao dì Đào lại không thích anh đến vậy.
Anh đã thử thay đổi, cũng thử cố gắng nỗ lực rất nhiều, nhưng mỗi lần đứng trước mặt dì Đào lại bị công kích đến nỗi cơ thể anh như kiệt sức.
Lần này, bà ấy thậm chí còn uy hiếp bằng số cổ phiếu và trực tiếp tuyên án tử hình cho anh.
Triệu Nam Thiên không biết Tô Mục Tuyết sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, nhưng tâm trạng của anh lại bình tĩnh chưa từng có, cái gì phải tới thì sớm muộn gì cũng phải tới, có trốn cũng không trốn được.
Sắc mặt Tô Mục Tuyết thay đổi: “Tại sao?”
Dì Đào thở dài: “Bố con đã nhờ mẹ chăm sóc con thật tốt. Nếu con đưa một người đàn ông như vậy về nhà, sau này mẹ sẽ đối mặt với ông ấy như thế nào?”
Tô Mục Tuyết cười lạnh: “Bà có biết tôi ghét nhất điều gì ở bà không?”
Dì Đào không trả lời, bà có linh cảm rằng tình hình đã dần mất kiểm soát.
Thực ra, không phải chỉ là lần này, kể từ khi hủy hôn với Ngụy Bắc Minh, bà ta đã nhận thấy tính cách của Tô Mục Tuyết trở nên cứng rắn lạ thường.