Chỉ là đáng tiếc, hai năm nay Tôn Chí Bình quyền cao chức trọng, có chút càng lúc càng xa cách với cô ta.
Cô ta là một người phụ nữ hiếu thắng, đối với chuyện quan hệ bất chính của Tôn Chí Bình cũng biết ít nhiều.
Nhưng chỉ cần Tôn Chí Bình vẫn chưa ngả bài, cô ta cũng lười đi so đo tính toán.
Hôn nhân của bọn họ đi tới nước này, cũng đã không thể nhắc tới tình yêu nữa, chỉ là hai người nhường nhịn nhau mà sống thôi.
Cũng chính bởi như thế, cô ta mới có thể âm thầm chăm sóc tên em họ vô dụng của Tôn Chí Bình.
Triệu Nam Thiên thấy cô ta mở lời, cũng khách khí nói theo: “Chủ nhiệm Khương, hôm nay cô gọi tôi tới có chuyện gì?”
Chủ nhiệm Khương không tiếp lời. Bởi vì một khi cô ta mở miệng, chuyện này về sau sẽ không có điểm nào tốt đẹp.
Trong ấn tượng, cô ta không cho rằng Triệu Nam Thiên là một nhân vật có thể dễ dàng bắt bí như vậy, sẽ luôn giữa lại cho mình một con át chủ bài trong tay.
Huống chi trưởng khoa Uông bên kia cố gắng bảo vệ Triệu Nam Thiên, cô ta không muốn vì chuyện này mà trực tiếp xung đột với trưởng khoa Uông, cần một người ở giữa hoàn hoãn căng thẳng, tổ trưởng Hàn vừa hay thích hợp.
Tổ trưởng Hàn lại mở miệng: “Giả ngốc cái gì? Không nói đến việc anh bỏ bê công việc, trong thời gian làm việc còn đánh đội trưởng Tôn, còn có cái gì để nói nữa?”
Triệu Nam Thiên giống như vừa mới nhìn thấy Tôn mập: “Ui, anh Tôn, bị thương nặng vậy cơ à? Hôm đó hình như tôi cũng đâu có ra tay nặng như vậy đâu nhỉ?”
Tôn mập quay đầu đi, làm bộ như không nghe thấy.
Tổ trưởng Hàn tóm được trọng điểm của câu nói: “Triệu Nam Thiên, đây là anh đang thừa nhận sao?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Thừa nhận cái gì?”
Tổ trưởng Hàn đã sắp tức đến ngu người, gõ xuống mặt bàn nói: “Thừa nhận anh đã đánh đội trưởng Tôn. Anh đừng có mà nghĩ chuyện chối cãi, ở đây tôi có ghi âm đó.”
Triệu Nam Thiên dựa lưng vào ghế: “Không sai, tôi và đội trưởng Tôn có một chút mâu thuẫn nhỏ. Có điều là anh ta ra tay trước, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi.”
Tổ trưởng Hàn ý đồ muốn nói giúp Tôn mập: “Cái gì gọi là phòng vệ chính đáng, phòng vệ chính đáng có thể đánh người ta thành bộ dạng này được à? Tôi thấy anh chính là cố ý đánh người.”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm anh ta hỏi: “Tổ trưởng Hàn, anh phải chịu trách nhiệm với lời mình nói ra đó. Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ra tay trước?”
Tổ trưởng Hàn từ trước tới nay vẫn khinh thường Triệu Nam Thiên. Anh ta điều tra qua sơ yếu lý lịch của Triệu Nam Thiên, còn chưa học xong đại học, chỉ đi lính vài năm mà thôi.
Không ngờ rằng tài ăn nói của Triệu Nam Thiên vậy mà lại sắc bén như vậy, hai ba câu đã phủi tay chối bỏ sạch sẽ trách nhiệm.
Tổ trưởng Hàn nhất thời không nghĩ ra cớ để cãi lại, bèn ấm ớ nói: “Vậy… vậy… tại sao đội trưởng Tôn lại phải ra tay đánh anh?”
Triệu Nam Thiên trêu chọc nói: “Cái này anh phải đi hỏi anh ta rồi. Có lẽ anh ta ghen tị với vẻ đẹp trai của tôi chăng?”
Chủ nhiệm Khương vốn dĩ còn muốn ngồi xem tình huống phát triển ra sao, kết quả không ngờ tới suýt nữa bị một câu này của Triệu Nam Thiên chọc cười.
Cô ta nghiêm túc đánh giá Triệu Nam Thiên một lượt. Thật sự đừng nói ra, đích xác Triệu Nam Thiên mạnh hơn gấp trăm lần Tôn mập.