Đi trên hành lang, anh gặp Khổng Như Nguyệt.
Tuy rằng không nói gì nhưng hai người vẫn trao đổi một chút bằng ánh mắt.
Triệu Nam Thiên xem như đã hiểu ý của cô ta. Chuyện này trưởng khoa Uông đã cố gắng hết sức rồi, về phần xử lý như thế nào cũng chỉ đành phó mặc cho số phận mà thôi.
Lúc đi vào văn phòng, ngoài chủ nhiệm Khương ra còn có tổ trưởng Hàn từng theo đuổi Khổng Như Nguyệt, cùng với Tôn mập quấn băng gạc ngồi một bên.
Triệu Nam Thiên đánh giá một chút.
Trên mặt chủ nhiệm Khương lộ ra nụ cười nhạt thể hiện rõ sự nguy hiểm. Không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay chắc hẳn cô ta đóng vai chính trực.
Mà cái người tổ trưởng Hàn kia, bộ dạng tiểu nhân đắc chí, đoán chừng một lát nữa sẽ tính cả thù mới lẫn hận cũ.
Về phần Tôn mập, nham hiểm ngấm ngầm ngồi bên cạnh không nói câu nào.
Trên người gã ta có vết thương là thật, nghiêm trọng đến mức phải băng bó đắp thạch cao ngược lại cũng không đến mức đó.
Lý do phải diễn vẻ khổ sở như vậy chính là vì muốn chứng thực tội danh của Triệu Nam Thiên. Dù sao gã ta cũng có người chống lưng.
Nếu muốn đuổi cùng giết tận Triệu Nam Thiên thì không thể để cho người ta đào ra tật xấu, để tránh cho anh có cơ hội chuyển mình.
Tổ trưởng Hàn là người đầu tiên gây khó dễ: “Triệu Nam Thiên, tốt nhất anh vẫn nên tự mình chủ động nhận sai đi. Công việc của chủ nhiệm Khương cũng rất bận rộn, vẫn đừng nên làm lỡ dở thời gian của mọi người.”
Đáng lý ra chuyện này không nên do anh ta phụ trách. Nhưng nghe nói có liên quan đến Triệu Nam Thiên, anh ta bèn chủ động chuyển qua đây, mục đích chính là để bỏ đá xuống giếng.
Triệu Nam Thiên cũng không có ý đứng lên, kéo một cái ghế ở bên cạnh tới: “Ui chà, tam đường hội thẩm hả? Bắt tôi nhận sai lỗi gì nào, nói ra nghe thử.”
Tổ trưởng Hàn vỗ mạnh xuống bàn: “Triệu Nam Thiên, anh ngông cuồng cái gì? Ai cho phép anh ngồi hả!”
Triệu Nam Thiên trêu chọc: “Tổ trưởng Hàn oai phong quá, ai không biết còn cho rằng anh là chủ nhiệm của phòng nhân sự ý chứ.”
Tổ trưởng Hàn cãi lại: “Anh nói lung tung gì đó!”
Triệu Nam Thiên quát lớn nói: “Nếu đã không phải vậy thì anh đừng có đứng ở đây chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Ngay cả chủ nhiệm Khương cũng chưa nói gì, đến lượt anh nhào ra cắn người loạn lên chắc?”
Sắc mặt tổ trưởng Hàn đỏ bừng: “Anh… Anh…”
Triệu Nam Thiên hờ hững nói: “Tôi cái gì mà tôi? Có chuyện gì nói đi, tôi không rảnh đi đôi co với anh.”
Chủ nhiệm Khương ở bên cạnh nói một câu xoa dịu: “Được rồi. Hôm nay tôi gọi đội trưởng Triệu qua đây là để xử lý chuyện, không phải đến để cãi nhau.”
Cô ta đã sớm dự liệu Triệu Nam Thiên không dễ dàng đối phó như vậy. Lúc trước nguyên nhân đồng ý cho tổ trưởng Hàn nhúng tay vào chuyện này cũng là muốn anh ta làm con tốt thí trước.
Kết quả ngược lại hay rồi, Triệu Nam Thiên bên kia còn chưa ra làm sao mà anh ta bên này đã không chống đỡ nổi.
Chủ nhiệm Khương cũng không hề bất ngờ. Thật lòng mà nói, cô ta cũng vô cùng tán thưởng Triệu Nam Thiên, xử sự điềm tĩnh, làm việc quyết đoán, cực kỳ giống với Tôn Chí Bình thời còn trai trẻ.