“Anh Thiên, vậy anh ở đây hút điều thuốc đi, chờ bọn tôi thắng lợi quay về!”
Từ Minh dứt lời là kéo Tiểu Ngũ xuống xe.
Triệu Nam Thiên ngồi trong xe, sau khi cân nhắc thì gọi cho Vương Như Nguyệt.
Hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện làm anh chẳng có tinh thần cố kỵ đến kiêm chức bên kia.
Hơn nữa là đã xác định quan hệ với Tô Mục Tuyết, nếu như mỗi tối còn ra ngoài thế này, không cần nói Tô Mục Tuyết có ý kiến hay không, ở đây anh cũng chẳng yên lòng.
Một phần là vì Từ Hoa Dương, người kia như mắc kẹt ngay cuống họng, làm lòng anh luôn luôn khó chịu.
Hết lần này đến lần khác bởi vì lý do của Tô Phong, Tô Mục Tuyết chẳng còn cách nào khác mà không tới thăm anh nữa.
Còn phần khác là vấn đề thời gian, anh và Tô Mục Tuyết buổi sáng gặp nhau, buổi tối chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, làm sao mà tình cảm có thể ổn định được?
Vương Như Nguyệt nghe được những lời tâm sự của Triệu Nam Thiên: “Sao nào, Nam Thiên, em không định giúp chị à?”
“Chị Như Nguyệt, tôi không có ý đó.”
Triệu Nam Thiên cảm thấy rất xấu hổ, Vương Như Nguyệt tin tưởng anh như thế, lại cho tiền lương cao đến vậy, bây giờ nói những lời này thật sự là phụ lòng người ta.
Vương Như Nguyệt nở nụ cười: “Ngốc quá, chị giỡn với em thôi.”
“Chị Như Nguyệt, tôi cũng không nói là đi ngay bây giờ, nếu không thì chị tìm người bên kia đi, chờ chị chọn được người tốt hơn…”
Vương Như Nguyệt cắt ngang: “Nam Thiên, em không cần nghĩ nhiều, trước đây để em qua đây cũng chẳng phải là muốn báo ơn em, em bận cái gì thì cứ bận đi, cho chị một tí thời gian của em là được rồi.”
Cô ta nói thật, trước đây để Triệu Nam Thiên qua đây là để báo ân.
Nếu không phải là nhờ Triệu Nam Thiên thì trước đây cô ta đã bị tên khốn họ Hàn kia bán đi, sau này không còn cách nào khác mà buộc tên kia rời khỏi nhà.
Tuy là bị cái tên khốn kia lấy đi một phần tài sản, nhưng mà phần lớn bất động sản của cô ta bên đây cũng sấp sỉ ba lăm tỷ.
Chuyện này Triệu Nam Thiên không nhắc tới, nhưng cô ta không thể nào mà không cảm kích được.
Triệu Nam Thiên nghe cô ta nói như thế lại càng ngại thêm: “Chị Như Nguyệt, cứ thế đi, có thời gian thì tôi sẽ sang chị, tiền lương chị cứ tính như an ninh bình thường được rồi, cho tôi lúc cuối ngày là được.”
Vương Như Nguyệt không đồng ý, nhưng nói sao cũng không lại anh, cuối cùng thì chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cô ta mới phát hiện ra mình không hiểu nổi Triệu Nam Thiên, chuyện tốt đưa tới tận cửa lại không thích, chẳng lẽ là anh không thích tiền?
Nhưng anh không thích tiền thì thích gì đây? Thích… phụ nữ?
Không cần suy nghĩ nhiều thì đã có người gõ cửa: “Chị Như Nguyệt, ở dưới có phiền phức.”
“Phiền phức gì, sao không tìm lính mới giải quyết đi?”
“Đội trưởng Mã hôm nay xin nghỉ, nếu không thì gọi cho đội trưởng Triệu đi ạ?”
Vương Như Nguyệt hơi tức giận: “Lại xin nghỉ?”
“Nếu không thì em gọi đội trưởng Triệu cho? Hôm nay anh ta cũng không đến.”
Vương Như Nguyệt: “Thôi, để tôi qua xem.”