…
Chuẩn bị xong, Triệu Nam Thiên lại rời nhà.
Thời gian vừa hay là mười giờ tối, Từ Minh và Tiểu Ngũ đã theo lời dặn đến trước rồi.
Triệu Nam Thiên không khách sáo, nói đơn giản chuyện vừa rồi của Tôn mập.
Từ Minh vỗ tay: “Đánh hay, anh Thiên, tôi thấy anh vẫn nhẹ tay quá, phải đánh đến khi anh ta không biết trời trăng mây đất mới thôi ấy chứ.”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Sự tình không có đơn giản như cậu nghĩ.”
Nói xong, anh nói đơn giản suy nghĩ của mình.
Trong kho hàng bỗng trầm mặc một hồi.
Từ Minh vẫy tay nói: “Anh Thiên, sợ gì, không phải là bảo vệ à? Tôi đã sớm không chịu được sự uất ức này, mặc kệ anh đi đâu, các anh em đều đi theo anh!”
Tiểu Ngũ không biết nói gì, chỉ có thể vội vàng gật đầu.
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ bả vai hai người: “Anh em tốt. Mọi người nói đúng, bảo vệ chẳng là gì, cần đuổi Tôn mập ra khỏi nhà mới được.”
Tiểu Ngũ vội hỏi: “Anh Thiên, anh tính đánh gã ta à?”
Từ Minh cũng đề nghị: “Hay là đến nhà Tôn mập tẩn gã một trận?”
“Đánh gã cũng chẳng giải quyết được gì.”
Triệu Nam Thiên nói ra suy nghĩ của mình, mắt hai người liền sáng ngời lên.
Từ Minh cười ha ha: “Anh Thiên, quả nhiên anh suy nghĩ thấu đáo.”
Triệu Nam Thiên nhìn về phía Tiểu Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu có ý tưởng gì không?”
Tiểu Ngũ còn thật sự ngẫm nghĩ: “Đúng rồi, tôi nhớ Tôn mập có một cái sổ ghi chép, thường xuyên mang theo bên mình, phỏng chừng ta có thể từ đó tìm được một chút đồ vật này nọ.”
“Sổ ghi chép?”
Triệu Nam Thiên ngẫm nghĩ, hình như là có thật.
Tiểu Ngũ tiếp tục nói: “Nhưng Tôn mập rất cẩn thận, cái sổ ghi chép kia giờ vẫn không nối được.”
Từ Minh nở nụ cười: “Tiểu Ngũ, ý tưởng hay đấy, sao cậu không nói sớm. Nếu tìm được thứ gì xinh tươi trong đó không phải sẽ dễ chơi hơn rồi sao?”
Triệu Nam Thiên cũng trêu chọc: “Tôn mập đầu người não heo, người phụ nữ nào có thể coi trọng gã mà còn xinh tươi? Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Mọi người thương lượng một hồi, rất nhanh đứng lên.
Tiểu Ngũ từ máy tính tra được địa chỉ nhà của Tôn mập.
Triệu Nam Thiên trở về lái xe, một nhóm ba người rời khỏi Giang Uyển đến thẳng nhà Tôn mập.
Dừng xe hẳn lại, Triệu Nam Thiên hạ kính xe xuống nhìn, một khu nhỏ chất lượng bình thường, mật độ cũng chẳng lớn lắm.
Từ Minh chủ động nói: “Anh Thiên, anh chờ ở đây đi, chuyện nhỏ thế này để tôi và Tiểu Ngũ lo được rồi.”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Hai người làm được chứ?”
Ba người vào thì gây chú ý lớn lắm, nếu như hai người họ vào thì giải quyết được thì ở trong xe chờ cũng không sao.
Tiểu Ngũ gật đầu: “Vâng, anh Thiên, anh yên tâm đi, không có gì cả, chỉ cần có máy tính Tôn mập với mạng Internet là có cách giải quyết ngay!”