Nếu như thật sự có cơ hội được một nữ thần như Tô Mục Tuyết bao dưỡng, bọn họ còn không đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành!
Cho đến khi dừng xe lại, Triệu Nam Thiên không khỏi lo lắng. Một khi quay lại đây, quan hệ giữa hai người còn có thể như trước không?
Quả thực là như thế, không đợi anh mở cửa xe, Tô đại tiểu thư đã tự mình bước xuống xe.
Triệu Nam Thiên đi theo sau giống như trước kia, mọi thứ đều bị đánh trở lại nguyên hình.
Anh đứng ở cửa nói: “Cái đó, anh muốn đi ra ngoài một chút.”
Tô Mục Tuyết lúc này mới nhận ra vừa rồi mình bỏ mặc Triệu Nam Thiên, cô thay đổi giọng điệu nói: “Muộn như vậy anh còn muốn ra ngoài sao?”
Triệu Nam Thiên cũng không giấu giếm cô: “Ừ, anh đi thăm Liễu Nhiên một chút, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến anh.”
Vào buổi chiều, Khổng Như Nguyệt gửi tin nhắn đến, nói rằng vụ án đã được giải quyết, cô ta đã đưa người về rồi, có điều tinh thần của Liễu Nhiên không được ổn lắm.
Lúc đó còn ở nhà, Triệu Nam Thiên không tiện trả lời tin nhắn, bây giờ mới có thời gian đi xem một chút.
Tô Mục Tuyết cố gắng giữ vẻ thoải mái nói: “Đi đi, nhớ về sớm một chút.”
Triệu Nam Thiên ngây ra một lúc, sau đó vui vẻ gật đầu.
Anh cũng dần phát hiện ra cô Tô thật ra là người ngoài lạnh trong nóng, đã quen giữ vẻ thận trọng, không thể mong cô như chim nhỏ quấn người giống như những người phụ nữ khác, điều đó là bất khả thi.
Hơn nữa Triệu Nam Thiên cũng hiểu rằng mình vẫn chưa hoàn toàn chinh phục được nữ thần.
Ít nhất, cô sẽ không giữ dáng vẻ như thế này ở trước mặt Từ Hoa Dương.
Có vẻ như lời ban nãy Tô Mục Tuyết nói không sai, tuy rằng mối quan hệ giữa hai người đã được xác định nhưng vẫn cần một thời gian để thích ứng và làm quen.
Con đường đến với tình yêu, quả thực không có lối tắt nào cả.
Lúc Triệu Nam Thiên nhấn chuông cửa thì một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa.
Khổng Như Nguyệt nhìn thấy anh thì mừng rỡ nói: “Anh Nam Thiên, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Triệu Nam Thiên lo lắng hỏi: “Sao rồi, Liễu Nhiên đã đỡ hơn chưa?”
Khổng Như Nguyệt lắc đầu, nói: “Vẫn như thế, cứ luôn miệng nói là cô ấy đã hại chết Trương Vũ, ầy…”
Triệu Nam Thiên than thở, cái tên Trương Vũ này đúng là hại người ghê gớm, chết rồi mà vẫn còn muốn níu kéo.
“Dắt tôi qua đó xem thử.”
Lúc đến phòng ngủ thì Triệu Nam Thiên liền chau chặt mày.
Liễu Nhiên ôm lấy hai vai, rồi co ro một góc trong phòng, trạng thái tinh thần rất tệ, so với cô gái hoạt bát cởi mở trước đây thì rõ ràng là hai con người khác nhau hoàn toàn.
Khổng Như Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Liễu Nhiên, cô xem ai đến này, là anh Nam Thiên đến thăm cô đấy.”
Triệu Nam Thiên thử tiến về trước vài bước, kết quả anh vẫn chưa lên tiếng thì Liễu Nhiên đã chạy đến nấp sau tấm rèm cửa.
Cô ta hoảng loạn nói: “Đừng, đừng qua đây, đừng bám lấy tôi!”
Triệu Nam Thiên nhìn thấy mà đau lòng, anh dịu dàng nói: “Liễu Nhiên, là anh, anh là Triệu Nam Thiên.”
Liễu Nhiên ngây ra, nhìn Triệu Nam Thiên thật kĩ, sau đó mới bán tin bán nghi hỏi anh: “Anh… Anh Nam Thiên… Là anh sao?”