Anh ta cầm ly rượu nói: “Dì Triệu, thật may là vừa rồi dì ở chỗ này. Bằng không, việc kinh doanh nhỏ này của cháu thật sự không thể làm tiếp được rồi!”
Sau khi kính rượu xong, anh ta ra hiệu cho em gái của mình.
Lý Khả Hân bưng ly rượu lên trước tiên chào hỏi: “Chị dâu, vừa rồi rất cảm ơn chị và anh Thiên. Em xin kính anh chị một ly!”
Tô Mục Tuyết mỉm cười, sở dĩ cô ta nói vậy có lẽ là vì sợ cô hiểu lầm.
Thật không nhìn ra, cô ta còn là một cô gái khá thông minh.
Thấy Triệu Nam Thiên vẫn còn ngây ngốc ở bên cạnh, cô trừng một cái: “Sao anh còn ngây ra đó?”
Triệu Nam Thiên giống như tiếp được thánh chỉ, ngoan ngoãn cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.
Sau khi anh em nhà họ Lý rời đi, bữa cơm hôm nay cũng đã đến lúc kết thúc.
Trước khi đi, mẹ Triệu kéo lấy Tô Mục Tuyết trò chuyện một lúc rồi mới để cô rời đi.
Khi cô quay lại xe, Triệu Nam Thiên nhìn vào kính chiếu hậu hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Tô Mục Tuyết hừ một tiếng: “Dựa vào đâu em phải nói cho anh nghe?”
Triệu Nam Thiên cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà gây với cô nên cũng không hỏi nữa, không ngờ tâm trạng của Tô Mục Tuyết lại không tồi cả nửa đoạn đường đều ngâm nga hát.
Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay cảm ơn anh!”
Triệu Nam Thiên có chút bối rối: “Cảm ơn anh?”
Tô Mục Tuyết có chút thương cảm nói: “Đã lâu rồi em không cảm nhận được cảm giác ấm áp của gia đình, nhà anh tuy không lớn nhưng rất ấm áp. Em rất thích cảm giác được dì nắm lấy bàn tay.”
Triệu Nam Thiên quay tay lái nói: “Vậy thì hoan nghênh em thường xuyên tới!”
Tô Mục Tuyết không kìm được liếc Triệu Nam Thiên một cái.
Cái gì mà hoan nghênh cô thường xuyên tới? Chẳng lẽ coi cô thành khách xa lạ sao?
EQ của cái tên này đúng là cho chó ăn hết rồi mà!
Nhưng tâm trạng của cô đang rất tốt, không thèm tính toán với tên đầu gỗ này.
Nghĩ một lát, Tô Mục Tuyết thẳng thắn nói: “Từ nhỏ em đã được chiều chuộng. Một số tính xấu không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Đôi khi sẽ không tránh khỏi nói ra những lời khó nghe làm tổn thương người khác. Em hy vọng anh có thể nhường nhịn em một chút, có được không?”
Triệu Nam Thiên ngốc nghếch gật đầu: “Được!”
Anh không biết vừa rồi mẹ anh đã nói riêng gì với Tô Mục Tuyết mà lại khiến cô thay đổi thái độ lớn đến như vậy. Những lời như vậy nếu đặt vào trước đây, anh còn không dám nghĩ đến.
Chưa kịp vui mừng, vừa quay đầu lại đã bị Tô Mục Tuyết dội cho một gáo nước lạnh: “Chuyện giữa hai chúng ta, anh trước tiên đừng nói với dì vội. Em còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta hãy giữ nguyên trạng thái như trước đó, được không?”
Triệu Nam Thiên cười khổ, ngoài gật đầu ra anh còn có thể nói cái gì?
Nghĩ đến cũng thật uất ức, rõ ràng là người vợ mà mình đã đi đăng ký kết hôn, nhưng lại không thể quang minh chính đại giới thiệu với gia đình.
Trở lại tiểu khu, Triệu Nam Thiên cảm nhận rõ ràng ánh mắt từ trong phòng bảo vệ đang nhìn vào trong xe.
Tuy nhiên, mối quan hệ của anh với Tô Mục Tuyết đã lộ ra rồi, anh cũng lười phải che đậy nữa.
Có được một người phụ nữ ưu tú như Tô Mục Tuyết, người khác hâm mộ còn không kịp. Vì sao lại phải che giấu chứ?
Đối với mấy tin đồn ác ý về việc anh được Tô Mục Tuyết bao dưỡng, Triệu Nam Thiên cũng lười xử lý, chẳng qua chỉ là ăn không được nho chê nho chua mà thôi.