Triệu Nam Thiên gãi gãi đầu, thành thật nói: “Kỳ thật… Anh chỉ biết bài này…”
Tô Mục Tuyết trợn tròn mắt khinh thường: “Sao anh giống đầu gỗ vậy!”
Triệu Nam Thiên cũng có chút ảo não, đang nghĩ cách khắc phục, chị dâu ở dưới lầu đã hét lên: “Mục Tuyết, xuống đi, xuống ăn tối!”
Khi cả hai quay trở lại tầng dưới, họ phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn họ với ánh mắt mờ ám.
Tô Mục Tuyết đỏ bừng mặt, vội vàng kéo mẹ Triệu rời đi.
Anh cả đứng phía sau nháy mắt: “Nhóc con, được lắm, lừa được cô gái này khi nào?”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ nói: “Anh cả, anh đừng đi theo thêm phiền.”
Anh cả đột nhiên túm lấy anh: “Thêm phiền cũng không phải là anh đâu. Anh nói với em một chuyện, em nên chuẩn bị tâm lý…”
Nghe anh cả nói xong, Triệu Nam Thiên ngẩn ra: “Lý Khả Hân, là ai?”
“Là em gái của anh Lý ở dưới lầu ấy, em quên rồi sao?”
Triệu Nam Thiên suy nghĩ một chút, mơ hồ có chút ấn tượng: “Chính là cô gái có đôi mắt to và làn da trắng?”
“Đúng, đúng, đúng, chính là cổ đó!”
“Anh cả, anh đang đùa em à? Em chỉ mới gặp cổ có một lần, sao cổ có thể coi trọng em được?”
Triệu Nam Thiên còn nhớ khi anh vừa từ quân đội trở về Đông Châu, gia đình đã sắp xếp một bữa ăn tại tiệm cơm của anh Lý, lúc đó anh Lý còn đặc biệt đưa em gái đến giới thiệu.
Nghe những gì anh ta nói, hình như là có ý muốn mai mối.
Nhưng mà lúc đó anh chưa chia tay Thư Trúc nên không để tâm đến chuyện này, sau này lại quên mất.
Anh cả cũng đi theo nở nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, anh nào biết nhóc con em lại có sức hút lớn đến vậy chứ!”
Triệu Nam Thiên ngẩn ra một chút: “Vậy thì làm sao bây giờ?”
Anh cả hỏi: “Em hỏi anh, làm sao anh biết?”
Triệu Nam Thiên bất lực nói: “Thôi đi, chúng ta đi xuống trước rồi nói sau, sau này em sẽ tìm cơ hội nói rõ với anh Lý.”
Anh cũng không còn cách nào khác. Anh Lý anh quen biết đã thuê mặt bằng cửa hàng của nhà mình được bốn năm năm, mối quan hệ giữa hai nhà khá tốt.
Nếu bởi vì chuyện này mà gây ra ầm ĩ thì không nên.
Hai anh em chạy nhanh đến tiệm cơm phía trước.
Nhìn thấy anh Lý, Triệu Nam Thiên vội vàng kéo anh ta sang một bên.
“Ui, Nam Thiên, đã lâu không gặp, thay đổi không nhỏ nha, phát tài rồi à?”
Anh Lý nhìn từ trên xuống dưới. Anh ta đã thấy rất nhiều người mặc vest, nhưng những người hợp mặc vest lại không nhiều.
Càng nhìn thì trong lòng càng thỏa mãn, ánh mắt đối với Triệu Nam Thiên càng thêm thâm thúy.
Triệu Nam Thiên bị anh ta nhìn như vậy thì đầu to ra, vừa than phiền anh cả không nói rõ ràng, vừa vội vàng giải thích với anh ta.
Anh Lý cau mày: “Nam Thiên, anh Lý thấy cậu có tính tốt nên mới nghĩ đến chuyện giới thiệu em gái cho cậu, không phải là thèm muốn gì của gia đình cậu cả. Em cũng đã thấy con bé rồi, nếu không thích thì cứ việc nói thẳng. Đừng lấy cớ này cớ nọ mà ngụy biện với anh!”