Tô Mục Tuyết thậm chí còn đang nghĩ, khi nào thì Triệu Nam Thiên có thể kể cho cô nghe câu chuyện đằng sau những tấm huy chương này?
Đảo mắt lần nữa, là một chiếc giường đơn, chăn bông được gấp gọn gàng như đậu phụ.
Cô mỉm cười trêu chọc: “Không nhìn ra nha, anh gấp chăn không tồi đó.”
Triệu Nam Thiên gãi gãi đầu: “Đi lính hình thành thói quen rồi, nhất thời không thay đổi được.”
Đảo mắt lần nữa, Tô Mục Tuyết nhìn thấy một cây đàn treo trên tường.
Cô bước tới và chạm vào, ngoài miệng lại hỏi: “Anh đánh đàn được à?”
Thấy Triệu Nam Thiên không trả lời, Tô Mục Tuyết vội vàng quay đầu lại, kết quả phát hiện vẻ mặt của anh có chút kỳ lạ.
Tô Mục Tuyết hiếm khi thấy anh như vậy, có chút tò mò: “Triệu Nam Thiên, anh… sao vậy?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Không sao, cây đàn này là của một đồng đội của anh.”
“Đồng đội của anh?”
Triệu Nam Thiên trầm giọng nói: “Ừ, nhưng mà cậu ấy đã hy sinh rồi.”
Tô Mục Tuyết vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, em không biết…”
“Không sao đâu, anh học được một ít từ cậu ấy, nhưng mà chơi không tốt lắm. Nếu em thích, anh sẽ đàn cho em nghe.”
“Được!”
Tô Mục Tuyết giống như một cô bé vừa khám phá ra một món đồ chơi mới lạ, trong ấn tượng trước đây của cô, Triệu Nam Thiên luôn là người có chút bất cẩn và thậm chí là có chút chủ nghĩa đàn ông.
Vừa rồi nhìn thấy cây đàn này, cô cũng chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Triệu Nam Thiên lại chơi thật.
“Đi, chúng ta lên tầng trên.”
“Tầng trên?”
Tô Mục Tuyết sững người trong giây lát, ngôi nhà cũ có ba tầng, tầng trên ở đâu ra?
“Đi theo anh.”
Triệu Nam Thiên không giải thích, anh đi đằng trước, Tô Mục Tuyết đi theo sau.
Mãi đến khi cô đi lên cầu thang, mới nhận ra rằng nó đang dẫn đến mái nhà.
Khi Tô Mục Tuyết quay đầu lại nhìn thì thốt lên kinh ngạc: “Woa, ở đây đẹp quá!”
Diện tích mái nhà không nhỏ, khoảng hai trăm mét vuông, sàn lát gỗ, nền nhà tuy hơi tồi tàn nhưng cổ kính, trông rất có ý vị.
Một nửa mái trồng rau, một nửa trồng hoa. Hoa đó chắc là hoa hồng leo, một loại hoa rất phức tạp, nở rất đẹp, không khác gì một thiên đường.
Tô Mục Tuyết phấn khích như một cô bé, còn chưa nhìn ngắm cẩn thận, Triệu Nam Thiên đã chỉnh đàn rồi.
Dây đàn khẽ rung, giai điệu nhẹ nhàng bay bổng chậm rãi, cùng với âm thanh khàn khàn của Triệu Nam Thiên.
Tô Mục Tuyết dần say sưa đắm chìm vào đó. Anh hát không hay, đôi chỗ không nắm được cao độ, nhưng giọng hát thì rất đặc biệt, lời bài hát thoát ra từ miệng anh nghe rất thanh nhã.
Hồi tưởng lại một hồi, bấy giờ cô hỏi: “Bài hát này quen quá, tên là gì vậy?”
“Cô nàng trồng hoa.”
Tô Mục Tuyết cười hỏi: “Có phải tặng cho em không?”