Cô nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của mẹ Triệu: “Dì ơi, bỏ đi, chúng ta cứ xuất viện trước, con không sao.”
Mẹ Triệu sờ sờ tay cô: “Con không cần nói giúp cho nó, nếu hôm nay nó không nói chuyện rõ ràng, dì sẽ không đi đâu hết.”
Triệu Nam Thiên nghe mẹ nói như thế, làm gì dám do dự nữa, vội vàng đem chuyện của anh cùng Thư Trúc nhẹ nhàng kể lại.
Tô Mục Tuyết nghe xong cũng choáng váng, không biết có nên tha thứ cho Triệu Nam Thiên hay không.
Thì ra anh và Thư Trúc có tình cảm với nhau, nếu không phải vì mẹ Thư Trúc ngăn cản bên trong, chia rẽ uyên ương, hai người có lẽ đã sớm đến với nhau rồi.
Nhưng điều này thì có liên quan gì đến cô?
Rốt cuộc Triệu Nam Thiên xem cô là người như thế nào?
Bạn gái? Không phủi bỏ trách nhiệm được? Hay là người phụ nữ thay thế?
Mẹ Triệu nhìn chằm chằm vào Triệu Nam Thiên hỏi: “Tâm tư của Thư Trúc đến mẹ còn nhìn ra, con đừng nói là con nhìn không ra được?”
Triệu Nam Thiên vội vàng giải thích: “Mẹ, con đã nói rõ ràng với cô ta rồi.”
“Nói rõ ràng rồi?”
“Vâng ạ, hơn nữa trước giờ con cũng không liên lạc riêng với cô ta.”
“Nói như vậy, là mẹ với Mục Tuyết vu oan cho con rồi?”
Triệu Nam Thiên không dám cứng miệng.
Mẹ Triệu tiếp tục hỏi: “Được rồi, vậy con nói mẹ biết, có phải con còn thích cô ta?”
Triệu Nam Thiên phút chốc ngây ngốc, anh và Thư Trúc đều là tình đầu của nhau, cũng từng thề non hẹn biển.
Nhưng tình cảm năm năm, thật sự muốn buông bỏ, nào có dễ dàng như lời nói?
Lúc mới chia tay với Thư Trúc, trái tim anh thật sự đã nguội lạnh.
Nếu không với bản lĩnh của anh, sao có thể tìm không nổi một công việc vẻ vang.
Sau này bởi vì đồng ý với Mạnh Nhã đến Giang Uyển làm bảo vệ, cũng là có chút ý cam chịu.
Anh không dám nói dối trước mặt mẹ, đúng thật muốn nói anh đối với cô ta đã không còn cảm giác gì, đó hoàn toàn là tự lừa người dối mình.
Tô Mục Tuyết đứng một bên, nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Triệu Nam Thiên, trong lòng buồn phiền không nói nên lời.
Cô gánh vác áp lực to lớn từ người trong nhà mang lại, đối mặt với nguy cơ có thể đắc tội Từ Hoa Dương mà cùng anh xác định quan hệ, ấy vậy mà trong tim anh còn chứa người phụ nữ khác?
Tô Mục Tuyết không nói lời thứ hai, hận không thể lập tức rời khỏi đây.
Chỉ là không đợi cô cấc bước, phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng quát mắng.
Giọng mẹ Triệu không lớn, nhưng lại cực kì nghiêm túc: “Quỳ xuống!”
Triệu Nam Thiên không chần chừ, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, theo đạo lý đó mà làm.
Anh cả đứng bên cạnh khuyên: “Mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ vẫn không hiểu Nam Thiên sao? Nó không có ý đó đâu!”
Mẹ Triệu lại lớn tiếng quát lần nữa: “Con cũng quỳ xuống!”
Anh cả cũng không dám chống lại, “phịch” một tiếng quỳ xuống bên cạnh Triệu Nam Thiên.