Câu tự hỏi của Thư Trúc đó cũng xem là lịch sự, nhưng ngữ khí trong lời dặn dò và ý tứ thân mật thì có thể giấu được ai chứ?
Triệu Nam Thiên gần như gật đầu một cách cứng nhắc trước ánh mắt lạnh lùng của mọi người.
Như nhớ ra điều gì đó, cô ta lại gần Triệu Nam Thiên nói: “Đúng rồi, em nhớ anh có nói là bác gái thích ăn hải sản, có điều thời gian này tuyệt đối không được ăn, đặc biệt là cua, anh nhớ kĩ chưa?”
Dặn dò xong tất cả, lúc này cô mới nhìn qua Tô Mục Tuyết: “Cô Tô, tạm biệt.”
Tô Mục Tuyết nhìn cô ta mà không phục, cũng là lần đầu tiên có cảm giác thất bại này.
Nhất là lúc Thư Trúc nói chuyện với Triệu Nam Thiên, cảm giác giữa hai người rất thân thuộc tự nhiên, mình lại giống như người thứ ba chen chân vào tình cảm người khác.
Nếu không phải vì để ý đến cảm xúc của dì Triệu, cô nào có thể nhịn được?
E rằng đã sớm phủi áo ra đi.
Từ nhỏ đến lớn Tô Mục Tuyết luôn là kim chi ngọc diệp được nuông chiều từ bé, đâu phải chịu uất ức nào.
Lần này ngược lại tốt rồi, cứ phải nhịn xuống bỏ qua.
Đặc biệt là vừa rồi, thế mạnh lúc trước của Triệu Nam Thiên hoàn toàn mất tăm mất tích, cả quá trình cũng không nói hộ cô nửa lời.
Lần trước cùng Triệu Nam Thiên đến bệnh viện cũng vậy, cô bị Thư Trúc chèn ép đến nỗi một chỗ đứng trong phòng cũng không tiến vào được, cái tên này vẫn là trầm mặc như thế.
Cô vốn không muốn tính toán những điều này, nhưng hôm nay đã xác lập quan hệ với Triệu Nam Thiên, trước mặt Thư Trúc, anh lại nhượng bộ hết lần này đến lần khác, vậy là có ý gì?
Đợi Thư Trúc đi rồi, Tô Mục Tuyết càng nghĩ càng thấy uất ức, bỗng nhiên mắt đỏ hoe.
Triệu Nam Thiên cũng hoang mang, anh không ngờ hôm nay Thư Trúc cũng đến, cũng không nghĩ đến Thư Trúc sẽ làm ra việc này.
Càng không ngờ đến chính là, một Tô Mục Tuyết luôn luôn mạnh mẽ lại hiếm khi chịu cúi đầu trước mặt Thư Trúc, mặc dù anh không nói rõ được nguyên nhân, nhưng cũng không khỏi cảm kích.
Nếu như hai người phụ nữ thật sự làm ầm ĩ trước của phòng bệnh mẹ anh, vậy thì nên làm thế nào mới tốt?
Triệu Nam Thiên đang muốn bước tới an ủi vài câu, kết quả không như ý muốn, mẹ anh mở lời.
“Con qua đây!”
Chị dâu bước đến an ủi Tô Mục Tuyết, còn hung hăng trừng Triệu Nam Thiên một cái.
Triệu Nam Thiên không dám cãi lại, chỉ có thể đành bước đến.
Mẹ Triệu hỏi lại lần nữa: “Bác sĩ Thư vừa rồi, là xảy ra chuyện gì?”
Triệu Nam Thiên không biết mở miệng thế nào, theo lí mà nói, anh và Thư Trúc đã sớm thanh toán xong xuôi, vốn không nên lo lắng như vậy.
Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ chịu ấm ức của Tô Mục Tuyết, anh lại mất tự tin.
Nhưng làm sao giải thích với mẹ về việc này?
Lẽ nào còn phải nói ra tất cả trước mặt Tô Mục Tuyết.
Sắc mặt mẹ Triệu lạnh lùng: “Có gì không thể nói ra sao? Cô ta hôm nay làm cho Mục Tuyết tức giận thành như vậy, con còn nghĩ sẽ giấu được mẹ ư?”
Tô Mục Tuyết đứng bên cạnh nghe ra ý bảo vệ mình của mẹ Triệu, cảm kích là thật, không muốn tha thứ cho Triệu Nam Thiên cũng là thật.