Tiểu Ngũ nhận lấy điếu thuộc, đột nhiên hút vài hơi.
Bình thường anh ta không hút thuốc lá, vì vậy cách kẹp điếu thuốc cũng có chút kỳ lạ, sau đó còn ho sặc một trận.
Triệu Nam Thiên khuyên nhủ: “Trong lòng có gì khó chịu thì cứ việc nói ra, không cần dùng các như vậy để giải quyết.”
Tiểu Ngũ có chút do dự: “Anh Thiên, bọn họ nói Lan Hâm là Bọ Cạp, anh cảm thấy điều này có khả năng không?”
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ bả vai anh ta: “Nếu như Cửu Vinh đã dám gọi cậu tới, chắc hẳn cũng đã nắm giữ đủ chứng cứ.”
Tiểu Ngũ vứt bỏ tàn thuốc, cũng không kiềng dè Đường Bảo Khiết đứng cách đó không xa, giải thích đơn giản về mối quan hệ của hai người.
Triệu Nam Thiên bừng tỉnh, hóa ra Bọ Cạp này không chỉ là bạn cùng phòng đại học của Tiểu Ngũ, mà còn là người anh em tốt nhất của anh ta, hai người lúc đó cùng chung ý chí nên rất hợp nhau, còn có kỹ thuật máy tính cao siêu.
Bọn họ còn có ý định sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau xông pha làm nên tên tuổi trong xã hội.
Có điều Tiểu Ngũ vì chuyện của La Bảo An mà bị trường đình chỉ, vì vậy sau khi tốt nghiệp chỉ có thể làm một công việc bảo vệ sống qua ngày.
Còn về Lan Hâm, sau đó cũng đột nhiên bỏ học, hai người đã gần một năm nay không liên lạc.
Tiểu Ngũ không ngờ, khi một lần nữa nghe được tin tức về anh ta lại là trong buổi thảo luận vụ án của Cửu Vinh, hơn nữa còn chỉ rõ anh ta chính là Bọ Cạp!
Triệu Nam Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Ngũ, tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu có muốn tham gia vào chuyện này không? Nếu như cậu không muốn, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi, không có ai có thể cưỡng ép cậu!”
Đường Bảo Khiết không biết đã đi tới phía sau Triệu Nam Thiên từ lúc nào, vốn dĩ còn muốn trấn an Tiểu Ngũ vài câu.
Không ngờ Triệu Nam Thiên ở đây không nói giúp cô ta mà ngược lại còn muốn phá đám cô ta!
Cô ta đánh mạnh vào sau eo Triệu Nam Thiên, tên khốn kiếp này, tưởng mình là ai chứ, muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?
Triệu Nam Thiên vòng tay ra phía sau, túm lấy tay Đường Bảo Khiết.
Tiểu Ngũ ở bên cạnh thấy hai người tranh chấp, vội vàng nói: “Anh Thiên, anh hiểu lầm rồi, em không có ý đó.”
Đường Bảo Khiết cũng nhìn về phía Tiểu Ngũ, nhất thời quên cả việc vùng vẫy.
Tiểu Ngũ kiên định nói: “Em vẫn không tin Lan Hâm sẽ làm chuyện phạm pháp, lần này em quyết định giúp đỡ, vì muốn trả lại sự trong sạch cho anh ấy!”
Đường Bảo Khiết chen vào nói: “Nếu sự thật chứng minh Lan Hâm mà cậu quen biết chính là bọ cạp thì sao?”
Triệu Nam Thiên trừng mắt nhìn cô ta, cô gái này rốt cuộc là làm sao vậy, vì sao cứ thích đả kích người khác như thế chứ?
Đường Bảo Khiết muốn vùng tay ra nhưng không thể nào thoát được, dứt khoát nhếch cằm lên làm ra vẻ “không phục thì đánh tôi đi”!
Tiểu Ngũ ở bên cạnh im lặng một lát rồi nói: “Nếu như anh ấy thật sự là Bọ Cạp, vậy thì tôi nhất định sẽ khuyên anh ấy cải tà quy chính!”
“Cải tà quy chính đâu có dễ như anh nói chứ?”
Tuy rằng Đường Bảo Khiết không muốn cứ liên tục đả kích anh ta nhưng cô ta nhất định phải đảm bảo Tiểu Ngũ có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng tiếp nhận những kết quả xấu nhất.