Còn một điều nữa chính là nếu làm bảo vệ ở Huy Hoàng sẽ khó tránh khỏi phải giao tiếp gặp đủ hạng người, anh lo sợ mình sẽ không ứng phó được.
Vương Như Nguyệt nhìn ra chuyện anh lo lắng, mỉm cười nói: “Không ngờ rằng em lại nghĩ phức tạp như thế đấy, chỉ là qua đây kiếm tiền thôi, ba giờ đến mười hai giờ, mỗi ngày làm bốn tiếng đồng hồ, còn về việc tiền lương… ba mươi triệu, em thấy thế nào?”
Triệu Nam Thiên nghe xong, ngụm rượu mắc nghẹn ở ngay chỗ yết hầu, sặc đến ho khan dữ dội một hồi lâu.
Vương Như Nguyệt vội vàng đưa tờ khăn giấy cho anh: “Sao vậy, chê tiền lương ít sao? Vậy thì bốn mươi lăm triệu, em thấy thế nào?”
Triệu Nam Thiên lau miệng: “Đợi đã, chị Như Nguyệt, chuyện này chị nói thật hay là đang nói chơi với tôi vậy?”
Vương Như Nguyệt bị bộ dáng của anh chọc cười: “Cái gì mà giả với chả thật hả? Em thấy chị giống uống say lắm hay sao hả?”
Nhưng Triệu Nam Thiên vẫn không tin: “Mỗi ngày làm việc bốn tiếng đồng hồ, tiền lương lại lên đến ba mươi triệu luôn hả?”
Vương Như Nguyệt bừng tỉnh, thì ra anh đang lo lắng về chuyện này.
Cô cũng nhấp một ngụm rượu đổ, nhướn mày nói: “Tiền lương công việc bảo vệ bình thường chắc chắn không cao như thế, nhưng em không giống thế, chị giới thiệu em làm đội phó chẳng phải quen tay hay việc à?”
Triệu Nam Thiên cười khổ, quen tay hay việc!
Đúng là anh từng làm một đội phó ở đội cảnh sát tại Giang Uyển, nhưng không ngờ Vương Như Nguyệt lại giới thiệu anh vào cái chức vị thế này, chẳng lẽ anh có duyên với “đội phó” à?
Chỉ có điều ở bên Giang Uyên bên kia anh có tiếng nhưng lại không có quyền, đúng là một đại lý đấy nhưng thật ra chẳng khác gì nơi đày đọa người ta.
Nhưng Huy Hoàng bên này thì khác, người ta muốn mở rộng việc làm ăn sao có thể để anh rảnh rang được chứ? Nhưng nếu thật sự bận đến tối mặt tối mày, anh chẳng hiểu việc gì cả thì người ta cũng có thể yên tâm giao việc cho anh làm sao?
Nếu làm tốt thì thôi, còn nếu không làm tốt vậy chả phải sẽ làm mất mặt Vương Như Nguyệt à?
Triệu Nam Thiên nghĩ đến đây, nhất thời cảm thấy áp lực như núi nên vội vàng từ chối: “Chị Như Nguyệt, tôi xin nhận ý tốt của chị, chỉ là công việc bảo vệ làm đêm thế này tôi chưa từng làm bao giờ, thật sự sợ làm mất mặt chị. Thế này đi, chị để tôi vào một vị trí bình thường là được rồi, tiền lương ít cũng không sao.”
Nhưng Vương Như Nguyệt không đồng ý: “Vậy thì không được, chị biết khả năng của em, nếu như chưa tiếp xúc thân thiết với em thì ngay cả vị trí đội trưởng chị xếp cho em xong cũng cảm đã thấy khiến em chịu thiệt thòi ấy chứ! Hơn nữa, em là người của Như Nguyệt chị đây, làm đội phó thì làm sao chứ? Chỉ cần một câu nói của chị thôi là đủ rồi!”
Triệu Nam Thiên nghe cô nói rất hào phóng thoải mái, cũng không tiếp tục từ chối nữa.
Nghề bảo vệ này cơ bản là tiếp xúc với nhiều người, nếu Vương Như Nguyệt đã tin anh làm được vậy thì anh cũng không do dự nữa: “Được, nếu chị Như Nguyệt coi trọng tôi, vậy thì tôi sẽ nhận công việc này, chị yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không làm cho chị mất mặt!”
Vương Như Nguyệt khen ngợi: “Như vậy mới đúng, vậy mới giống đàn ông chứ, sau này đừng có càm ràm lo nghĩ dài dòng như bà cụ với chị nữa, chị nhìn không quen!”
Triệu Nam Thiên cầm ly rượu: “Chị Như Nguyệt, tôi mời chị một ly!”