Triệu Nam Thiên không nói tiếp lời sau nữa, anh cũng chưa gặp ông chủ nơi này, quả thật là không thể tùy tiện suy nghĩ xấu cho người ta được.
Anh sửa lời, nói lại: “Có điều chị yên tâm đi, sau này ông ta mà muốn bắt nạt chị thì tôi nhất định sẽ không tha cho ông ta đâu!”
Vương Như Nguyệt nghe đến đây, trong lòng cảm thấy cảm động đến chẳng nói nên lời.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng, Triệu Nam Thiên nảy sinh cảm giác không hài lòng là bởi vì cô đi theo người đàn ông khác, chẳng ngờ rằng lại xuất phát từ điểm này.
Cô ta chẳng để ý đến những người khác đang ở trong phòng karaoke nữa, Vương Như Nguyệt nâng khuôn mặt anh lên mà hôn lên đấy một cái.
Nụ hôn còn chẳng bằng chuồn chuồn đạp nước của Vương Như Nguyệt, không đợi Triệu Nam Thiên phản ứng lại cô ta đã lui người ra ngay.
Nhưng trong mắt nhìn của người khác, hành động đó lại là tràn đầy tình cảm nhưng chẳng thể nào giải thích được.
Trong khoảnh khắc đó, Từ Minh sững sờ, sau đó cùng hét lên cổ vũ ầm ĩ với hai cô gái: “Hôn cái nữa, hôn nữa đi!”
Về phần Triệu Nam Thiên cả người anh đều choáng váng ngơ ngác ra, không biết Vương Như Nguyệt bị điên gì mà đột nhiên tấn công bất ngờ như thế này!
Mặt anh đỏ tới tận mang tai, đầu tiên là cảm thấy ngượng ngùng, thứ hai cũng là do mùi nước hoa kia vẫn còn vương vấn lại, khiến cho tinh thần của anh trở nên nhộn nhạo, cả nửa ngày cũng chẳng thể nào bình tĩnh lại được.
Vương Như Nguyệt lại không thèm để ý tí nào mà cười nói: “Em trai ngốc, yên tâm đi, sau này chị sẽ không dễ dàng tin tưởng vào đàn ông nữa, nếu như thật sự tìm được người đó thì chuyện đầu tiên chị làm là chiếm tiện nghi của em đấy, thấy thế nào?”
Triệu Nam Thiên nào dám tiếp lời, anh vội vàng uống một ngụm rượu để hạ nhiệt độ cơ thể mình xuống.
Không nhận được câu trả lời, Vương Như Nguyệt hơi thất vọng nhưng cũng không còn nói gì nữa.
Thiện cảm của cô đối với Triệu Nam Thiên không phải giả, nhưng cũng không muốn phá vỡ gia đình của người khác, có thể duy trì mối quan hệ này cô đã đủ hài lòng rồi.
Hơn nữa hiện tại cô đang rơi vào tình cảnh khó khăn, nên cũng chẳng có thời gian suy nghĩ lung tung, có một người bạn tri kỷ như Triệu Nam Thiên thế này cũng đã đủ rồi.
Nếu yêu cầu xa vời càng nhiều hơn thế nữa sẽ chỉ càng khiến cho hai người dần dần xa cách nhau mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô ta cũng không trêu chọc Triệu Nam Thiên nữa, xoa dịu cảm xúc của mình xong mới nói: “Nói chính sự đi, vừa nãy không phải chị nói có tin tốt muốn nói cho em biết đấy à, chuyện này cũng liên quan đến em nữa đấy!”
Triệu Nam Thiên vô cùng kinh ngạc nói: “Có liên quan đến tôi hả?”
Anh cảm thấy thời gian của mình đã bị xui xẻo chiếm hết cả rồi, làm gì có thể còn chuyện tốt gì nữa đâu chứ?
Vương Như Nguyệt không thừa nước đục thả câu nữa: “Em có hứng thú với công việc làm bảo vệ ở đây không? Nếu như em làm được nghề này thì chị giới thiệu cho em làm.”
Quả nhiên Triệu Nam Thiên cảm thấy hứng thú ngay, vừa nãy anh còn đang lo lắng vì vấn đề tiền nong, dù Vương Như Nguyệt không đề cập tới việc này anh cũng chuẩn bị tìm việc khác để làm.
Kết quả không nghĩ rằng, Vương Như Nguyệt trùng hợp đưa ra đề nghị này với anh.
Chỉ là anh ở Giang Uyển bên kia vẫn luôn làm mấy chức vụ chính, ở Huy Hoàng vẫn định tuyển anh à? Dù tiền lương ít anh cũng không ngại, chỉ lo sợ bận rộn quá không làm nổi thôi.