Cô gái nháy mắt, tối nay cô ta đã nghe thấy Từ Minh nhắc đến cái tên này không chỉ một hai lần.
Đối với người đàn ông ngồi ở vị trí chủ trì đó, thật ra cô ta đã có ấn tượng với anh từ rất sớm rồi, nhưng mà mãi đối phương không hề nhớ cô ta mà thôi.
Cô gái oán giận: “Anh ta không chịu hát, làm sao anh biết anh ta hát hay hay không được chứ?”
Vẻ mặt Từ Minh đầy vẻ kính phục: “Anh nói cho em biết, anh Nam Thiên của tụi anh không phải là người bình thường đâu, không có chuyện gì có thể làm khó được anh ấy hết, sau này em sẽ biết thôi.”
Nói xong lời này, hai người bắt đầu nâng ly cạn chén với nhau.
Tâm trạng Từ Minh rất tốt, trước đó cậu ta đã từng đến rất nhiều nơi như thế này, đã nhìn thấy hình thức tiếp khách của những cô gái trong quán karaoke rất nhiều rồi, nhưng người giống như cô gái đang ngồi kế bên cạnh thì đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy.
Cậu ta luôn cảm thấy cô gái tên Tiểu Ngọc này không giống như những cô gái góp vui lấy lệ khác.
Tiểu Ngọc trò chuyện vài câu, ánh mắt chuyển về hướng Triệu Nam Thiên: “Đúng rồi, anh Nam Thiên và giám đốc Vương có quan hệ gì thế?”
Đây là câu hỏi mà cô ta hỏi Triệu Nam Thiên lần thứ ba trong ngày hôm nay, lần trước ở trước cửa quán karaoke cô ta đã gặp Triệu Nam Thiên một lần, khi đó ngoại trừ Từ Minh ra còn có một ông cụ bị què nữa.
Nhóm ba người kỳ lạ như thế này đã làm cho cô ta nhớ kỹ Triệu Nam Thiên.
Khi đó mấy chị em cô ta còn chế nhạo nói, anh là cậu ấm đến nộp đơn xin việc được giám đốc Vương Như Nguyệt bao nuôi.
Kết quả không nghĩ rằng hôm nay lại gặp được anh.
Từ Minh không nghe ra có điều gì lạ thường nên giải thích nói: “Nếu như anh nói chẳng có quan hệ gì cả thì chắc chắn em sẽ không tin đúng chứ?”
Tiểu Ngọc lắc đầu.
Từ Minh cười ha hả: “Em đừng nhìn bộ dáng của hai người họ như thế đấy, chứ thật ra anh Nam Thiên rất là đứng đắn và ngay thẳng!”
“Thật hay giả vậy?” Tiểu Ngọc vẫn không tin.
Mặc dù tuổi tác của giám đốc Vương có hơi lớn một chút, nhưng dù sao vóc dáng hay vẻ ngoài vẫn rất xinh đẹp, dù nhìn thế nào cũng không nhìn ra chút khuyết điểm nào.
Dù cô ta được xưng là “Cô gái xinh đẹp tuyệt nhất” được khách lựa chọn tiếp khách nhiều nhất ở nơi này, nhưng Tiểu Ngọc luôn cảm thấy cô ta chẳng bằng một nửa của Vương Như Nguyệt.
Người phụ nữ luôn được yêu thương, được ôm vào lòng giống như Vương Như Nguyệt thế này, người đàn ông nào mà có thể kiềm lòng được cơ chứ?
Từ Minh nói với giọng trầm thấp: “Anh lừa gạt em làm gì? Anh nói cho em biết nhé, vợ của anh Nam Thiên xinh đẹp lắm luôn đó!”
Bỗng nhiên Tiểu Ngọc cảm thấy hứng thú với đề tài này: “Đẹp đến nhường nào, đẹp hơn cả giám đốc Vương luôn hả?”
Từ Minh không biết trả lời như thế nào: “Không thể so sánh với nhau được, hai người họ không cùng một kiểu người.”
Tiểu Ngọc càng cảm thấy tò mò hơn: “Vậy nếu là anh thì anh sẽ chọn ai?”
Từ Minh cười ha ha một tiếng: “Anh chọn em!”
Tiểu Ngọc bật cười, đề tài này đã đi quá xa rồi.
Từ Minh ở bên này trò chuyện vô cùng hăng say, còn phía Tiểu Ngũ bên kia lại tiến triển thong thả từ từ, cô gái ngồi kế bên chủ động nói mấy câu để bắt chuyện vài lần nhưng kết quả vẫn không nhận được câu trả lời nào.