Giống như là ngầm thừa nhận, chị cũng không còn thuyết phục Triệu Nam Thiên, giương tay lên, đuổi hết mấy cô gái còn lại ra ngoài.
Triệu Nam Thiên nhẹ nhàng thở ra, đang muốn uống một ngụm bia lạnh để hạ nhiệt.
Mỹ nữ bên cạnh rắn lần nữa quấn đi lên: “Nếu như cậu đã không thích mấy cô gái đó, vậy thì tối nay ở cùng chị là tốt rồi.”
Triệu Nam Thiên chỉ cảm thấy lấy tê cả da đầu, mẹ nó, đêm nay sắp xảy ra chuyện rồi!
Triệu Nam Thiên trốn về phía sau: “Chị Như Nguyệt, chị đừng đùa với tôi như thế chứ, nếu chuyện này mà để cho chú Vương biết thì ông ta sẽ vác đao đến chặt đầu tôi đấy?”
Nghe lời này, quả nhiên Vương Như Nguyệt thu nụ cười lại, khẽ nói: “Ông ta lại đến làm phiền cậu à?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu, kể từ ông Vương rời khỏi chỗ của anh lần đó, sau đấy cũng không còn thấy động tĩnh gì nữa.
Nhưng mà anh vẫn luôn lo lắng chẳng thể yên tâm, dựa vào mắt nhìn người của anh, anh luôn cảm thấy ông Vương không giống như một người dễ đối phó, cũng không biết rốt cuộc ông già này đang tính toán cái gì nữa.
Nhưng muốn ông ta rời khỏi Tô Mục Tuyết rồi đến ở cùng với Vương Như Nguyệt là chuyện không thể nào.
Ngược lại anh cũng cảm thấy Vương Như Nguyệt vẫn kém hơn Tô Mục Tuyết, nhưng loại chuyện tình cảm như thế này tương đối coi trọng thứ tự đến trước đến sau, dù hiện tại có để một người phụ nữ xuất sắc gấp trăm ngàn lần hơn Tô Mục Tuyết đứng trước mặt, ông ta cũng sẽ không suy nghĩ cân nhắc thêm chút nào đâu.
Vương Như Nguyệt ở bên kia lắc đầu nhìn Triệu Nam Thiên, cũng thở dài một hơi: “Lần sau ông ta mà còn đến làm phiền cậu, nhớ phải điện thoại báo cho chị biết đấy, chị thích ai, muốn ở với người đàn ông ra sao, ông ta có tư cách gì mà nhúng tay vào cơ chứ?”
Qua vài lời cắt ngang của Triệu Nam Thiên, cuối cùng nội dung trò chuyện cũng khôi phục lại bình thường.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu cùng nhau.
Xem ra khoảng thời gian này Vương Như Nguyệt trải qua cũng chẳng tốt đẹp gì, rượu vào đã giãi bày tâm sự, chưa uống được bao nhiêu ly đã có vẻ ngà ngà say rồi.
Triệu Nam Thiên suy nghĩ một lát cảm thấy cũng phải, trải qua hai cuộc đả kích đến từ công việc, từ chuyện chồng trước phản bội mình, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ không thể nào chấp nhận được cú sốc quá đáng này.
Hiện tại mọi hành động cử chỉ của Vương Như Nguyệt cứ hay bất cẩn, giả vờ thô lỗ, còn chẳng phải là cô cố ý muốn che giấu đi vết thương trong lòng, làm ra vẻ mình bị áp đặt sao?
Suy nghĩ thông suốt vấn đề này, trong lòng Triệu Nam Thiên không nhịn được mà càng thêm thương hại cô ấy.
Người phụ nữ nào mà chẳng muốn sống như một nữ thần trong mắt của đàn ông cơ chứ? Nhưng vận mệnh vẫn luôn không tốt như vậy đấy, giống như Vương Như Nguyệt, trải qua tuổi thơ bất hạnh lại còn gặp phải tên chồng trước khốn nạn như thế nên mới phải bị ép sống thành như thế này!
Ở chỗ Triệu Nam Thiên không nóng không lạnh vẫn luôn là bầu không khí bình thường, còn phía Từ Minh bên này lại rất náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ có những cô gái ở kế bên kể chuyện cười, thỉnh thoảng rót rượu và hát một bài hát.
Mặc dù hát không được hay cho lắm, như tính cho cùng thì cũng đủ khiến bầu không khí trong phòng karaoke trở nên cao trào hơn.
Cô gái vỗ tay khen: “Anh Minh, anh hát hay thật đó!”
Từ Minh lắc lắc đầu: “Đây thì tính là hay gì đâu chứ, anh Nam Thiên của tụi anh hát mới hay!”