Kết quả là nhớ tới bài học của Liễu Nhiên ở cửa, cũng không biết mình đâm vào cái xương sườn nào liền mở miệng nói: “Trưởng phòng Uông, hôm nay chị thật là đẹp.”
Không chỉ có Khổng Như Nguyệt ngây ngẩn cả người khi anh nói câu này mà ngay cả Trưởng phòng Uông cũng sững sờ chưa lấy lại được tinh thần, đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú không thể nói rõ được.
Trưởng phòng Uông không trả lời, khuôn mặt trắng nõn vốn vẫn luôn bình tĩnh như nước giờ phút này lại giống như mặt hồ bị người ta ném xuống một viên đá tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Khi Triệu Nam Thiên nhìn thấy vẻ mặt của Trưởng phòng Uông liền biết là xong rồi, khẳng định là anh lại nói sai rồi.
Anh không có thời gian suy nghĩ kĩ về đường đi nước bước liền vội vàng giải thích: “Trưởng phòng Uông, chị đừng hiểu lầm, ý của tôi không phải như vậy.”
Trưởng phòng Uông có hơi tức giận nói: “Ý của cậu không phải như thế? Vậy ý của cậu là… tôi không xinh đẹp?”
Anh cứng người lại, điều này còn chưa rõ ràng sao.
Đầu lưỡi của anh líu hết lại, vội vàng giải thích: “Xinh đẹp, đương nhiên là xinh đẹp rồi.”
Trưởng phòng Uông không thuận theo, tiếp tục truy hỏi đến cùng: “Vậy cậu nói xem hiểu lầm cái gì?”
Triệu Nam Thiên sắp ngã quỵ đến nơi rồi nhưng anh lại không biết mở miệng nói như thế nào.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng việc khen ngợi vẻ đẹp của phụ nữ cũng là một môn học.
Đối với các cô gái trẻ, lời nói ra cần mạnh dạn, thẳng thắn, chỉ ra ưu nhược điểm rõ ràng không vòng vo để tránh bị đối phương hiểu lầm.
Mà đối mặt với phụ nữ ở trình độ như Trưởng phòng Uông thì phải tìm cách tinh tế và uyển chuyển một chút, không nên quá trực tiếp nếu không sẽ có vẻ thô lỗ, không đáng tin.
Sau khi trải qua sự lúng túng lúc đầu, Trưởng phòng Uông liền nhanh chóng khôi phục bình thường nói: “Được rồi, tôi đùa cậu thôi, mau ngồi đi.”
Không có người phụ nữ nào không muốn người khác khen ngợi vẻ đẹp của mình, nhưng từ khi chị ấy trở thành trưởng phòng có rất ít người ở trước mặt chị ấy nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Chợt nghe được lời khen ngợi từ Triệu Nam Thiên cũng không thể tránh khỏi bộc lộ tâm lý của một cô gái nhỏ.
Cũng may là chị ấy biết Triệu Nam Thiên là người không giỏi ăn nói, lời nói cũng không có ý trêu đùa nên lúc này cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Nhưng mà, trong mắt Triệu Nam Thiên khó tránh khỏi có chút cảm xúc mà nàng không biết.
Khổng Như Nguyệt chứng kiến tất cả sự việc cố nén nụ cười nên khuôn mặt đỏ ửng lên.
Cô ta thầm nghĩ Triệu Nam Thiên giỏi thu dọn những việc rắc rối như thế, nhưng việc tiếp xúc, giao tiếp giữa người với người, nhất là khi giao tiếp với phụ nữ sao lại giống như một cái đầu gỗ vậy
Cũng may Trưởng phòng Uông cũng không nghĩ sâu xa, nếu không nhất định sẽ hiểu nhầm hành vi của Triệu Nam Thiên.
Tâm trạng của Trưởng phòng Uông cũng rất tốt nên còn trêu ghẹo cô ta: “Nhưng mà cũng không thể không nói, cậu này miệng lưỡi ngọt như thế chẳng trách con nhóc Khổng Như Nguyệt này ngày ngày ở bên tai tôi nói tốt cho cậu.”
Triệu Nam Thiên cười hì hì không ngừng, lần này cũng đã hiểu ra cho nên không dám nói lung tung nữa.
Nhưng sự im lặng của anh lại khiến Khổng Như Nguyệt có chút xấu hổ, cô ta vội vàng giải thích: “Ôi, chị Uông, chị lại nói lung tung rồi, em đâu có như thế.”
Trưởng phòng Uông biết cô ta ngại ngùng cho nên cũng không trêu chọc nữa, nói chuyện phiếm với Triệu Nam Thiên vài câu rồi bắt đầu nói đến việc chính.