Khổng Như Nguyệt vỗ trán, vừa rồi còn mải đùa giỡn với Liễu Nhiên lúc này mới nhớ tới việc chính: “Ai nha, mau đi thôi, Trưởng phòng Uông vẫn còn đang chờ chúng ta ở trên phòng.”
Sau khi nói chuyện, hai người một trước một sau bước vào công ty Vật Nghiệp.
Tuy Khổng Như Nguyệt mới đến công ty Vật Nghiệp không lâu nhưng bởi vì có ngoại hình xinh đẹp, tính tình hoạt bát cho nên cô ta đã nhanh chóng trở thành báu vật trong tay công ty Vật Nghiệp.
Đặc biệt, cô ta và Liễu Nhiên còn được ví là “hai bông hoa vàng của công ty Vật Nghiệp”.
Dù công ty Vật Nghiệp có hoạt động gì hay đi họp ở đâu cũng đều cử hai người đi để giữ thể diện.
Nhưng Liễu Nhiên đã có bạn trai nên càng có nhiều người nhìn chằm chằm vào Khổng Như Nguyệt, nhất là khi cô ta mới đến Vật Nghiệp, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều quà.
Bây giờ, nhìn thấy cô ta thân mật đi cùng một nhân viên bảo vệ chung cư đi vào văn phòng đã có rất nhiều lời bàn tán nổi lên.
Trong số đó có một ánh mắt nham hiểm nhất đến từ tổ trưởng Hàn.
Lần trước bị Triệu Nam Thiên nắm được nhược điểm nên bây giờ anh ta phải bày mưu tính kế để Triệu Nam Thiên đi theo đường lối của Trưởng phòng Uông.
Anh ta lăn lộn ở công ty Vật Nghiệp đã nhiều năm tự nhiên biết Trưởng phòng Uông là một người tốt bụng nên căn bản sẽ không muốn dính vào phiền toái này, lúc trước nghĩ ra chủ ý này cũng là tính toán muốn làm cho Triệu Nam Thiên vấp phải khó khăn.
Kết quả lại không thể nghĩ tới là bây giờ mới qua có mấy ngày mà tên Triệu Nam Thiên kia thật sự đã tới cùng với Khổng Như Nguyệt.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hai người nói chuyện cười đùa càng khiến anh ta tức giận.
Trách không được hai ngày nay Khổng Như Nguyệt lại phớt lờ anh ta như thế, tâm trạng lúc nào cũng giống như là có tâm sự gì đó.
Chắc chắn là Triệu Nam Thiên giở trò, bày ra âm mưu thủ đoạn, có khi còn nói xấu anh ta sau lưng.
Nếu không anh ta tốt nghiệp đại học danh giá đàng hoàng, vừa được cất nhắc lên làm tổ trưởng tương lai còn được công ty cho đi đào tạo thành cán bộ dự bị, chẳng lẽ anh ta lại kém một tên bảo vệ quèn sao?
Nghĩ đến đây tổ trưởng Hàn càng cảm thấy tức giận, anh ta đẩy ghế ra rồi đi thẳng đến văn phòng của trưởng phòng Khương.
Trong lòng anh ta vẫn còn đang tính toán, tên họ Triệu kia, muốn nhờ vả ở chỗ Trưởng phòng Uông sao? Anh hãy chờ xem tôi đối phó với anh như thế nào.
Nếu Triệu Nam Thiên có thể có được chỗ đứng vững chắc trong công ty Vậy Nghiệp, thì tên Hàn Trung Nam của anh ta sẽ viết ngược lại.
Triệu Nam Thiên ở bên kia vẫn không biết anh vô duyên vô cớ lại có một kẻ thù ở công ty Vật Nghiệp.
Nhưng mà cho dù có biết thì anh cũng không để ý.
Ở nơi làm việc người tốt kẻ xấu nhiều vô số, nếu muốn anh lúc nào cũng đề phòng quả thật là anh cũng không có cách nào làm được.
Anh cũng không sợ phiền phức, ai dám giở trò với anh chỉ cần hung hăng đánh trả lại là được.
Triệu Nam Thiên có một phương châm: Nếu người không phạm tôi, tôi cũng sẽ không phạm người. Nếu người phạm tôi thì tôi sẽ nhún nhường ba phần còn tái phạm sẽ diệt trừ tận gốc rễ.
Trong văn phòng làm việc bên kia, Trưởng phòng Uông đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc.
Hôm nay chị ấy mặc một bộ lễ phục chuyên nghiệp màu trắng kem, tuy rằng đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng nổi bật là khí chất nhã nhặn lịch sự, đặc biệt là chiếc cằm cao giống như thiên nga trông đặc biệt quyến rũ.
Triệu Nam Thiên mở miệng, vốn là muốn khen chị ấy xinh đẹp.