“Tớ đoán bậy bạ sao? Nếu cậu không thích người ta vừa rồi nhận được một tin nhắn như vậy sao lại đến hỏi tớ chứ?”
Mặt Khổng Như Nguyệt đỏ bừng bừng, vừa rồi nhận được tin nhắn của Triệu Nam Thiên cô ta không biết phải trả lời như thế nào nên đành tìm người bạn tốt duy nhất của mình ở công ty Vật Nghiệp để bàn biện pháp đối phó.
Kết quả không muốn nghĩ tới, hóa ra đó chỉ là một sự hiểu lầm.
Khổng Như Nguyệt vội vàng nhắc nhở: “Cậu đừng có đoán bừa, anh Thiên kết hôn rồi.”
Suy nghĩ của cô gái tương đối thoáng, biểu cảm không để ý nói: “Cắt, chuyện này có là gì? Như Nguyệt, tớ nói cậu nghe, tình yêu là thứ không có thứ tự trước sau, nếu cậu thích thì phải tranh thủ, phải đấu tranh để có được nó nếu không sẽ có lúc cậu phải hối hận đó.”
Khổng Như Nguyệt chưa kịp trả lời thì Triệu Nam Thiên đã đến gần.
Khổng Như Nguyệt vội vàng nhắc nhở: “Xuỵt, đừng nói nữa, tớ dặn cậu rồi đó, lát nữa đừng có nói lung tung.”
Mặc dù cô gái kia là người có thần kinh thôi nhưng nói chuyện cũng biết có chừng mực.
Sau khi Khổng Như Nguyệt chào hỏi Triệu Nam Thiên xong, lúc này cô ấy mới tự giới thiệu: “Xin chào, anh là Triệu Nam Thiên đúng không? Tôi tên là Liễu Nhiên, bạn tốt của Như Nguyệt.”
Triệu Nam Thiên bắt tay với cô ấy, sau đó cũng tự giới thiệu bản thân, một cô gái rất thú vị, đôi mắt to tròn như biết nói.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cô ấy rất bạo dạn, nhìn thẳng vào Triệu Nam Thiên giống như muốn đem từ trong ra ngoài của anh nhìn thật cẩn thận.
Triệu Nam Thiên bị cô ấy nhìn như vậy cả người đều không được tự nhiên, nghẹn hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Cô gái thẳng thắn nói: “Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, ngay cả ảnh chụp cũng chưa xem qua? Nhưng mà không thể không nói, anh lại đẹp trai như thế này.”
Hiếm khi thấy cái mặt già của Triệu Nam Thiên lại đỏ lên, anh quen biết cũng không ít nữ sinh nhưng được khen nhiều như vậy đây là lần đầu tiên, có ấn tượng khá tốt với cô ấy.
Triệu Nam Thiên cũng lịch sự đáp lại một câu: “Cảm ơn, cô cũng rất có khí chất.”
Cô gái và Khổng Như Nguyệt nhìn nhau, rồi tiếng cười như chuông bạc lập tức vang lên quanh quẩn trước cửa công ty Vật Nghiệp.
Đặc biệt là Liễu Nhiên, cười đến gập eo lại suýt nữa thì không đứng thẳng lên được: “Anh Thiên… Anh… thật là thú vị. Bây giờ là thời đại nào rồi, nào có người khen người khác như vậy chứ.”
Không đợi Triệu Nam Thiên mở miệng, cô ấy lại nói thêm: “Hơn nữa, anh có biết khen một cô gái có khí chất chính là những từ ngữ xúc phạm hay không?”
Triệu Nam Thiên sững sờ, trước khi đi lính anh chỉ có một người bạn gái là Thư Trúc, nhưng chung đụng ít mà xa cách thì nhiều.
Sau khi rời khỏi quân ngũ lại ở bên cạnh Tô Mục Tuyết cho nên cơ hội giao tiếp cùng nữ sinh thật sự là không có nhiều.
Tại sao khen người khác có khí chất lại thành những từ ngữ xúc phạm?
Liễu Nhiên bên kia cũng không quan tâm đến vẻ bối rối của Triệu Nam Thiên, liên tiếp chất vấn: “Tuy rằng lần lượt hỏi: “Tuy rằng tôi không xinh đẹp bằng Khổng Như Nguyệt nhưng tôi cũng không tệ lắm phải không?”
“Không, rất xinh đẹp, xinh đẹp.”
Triệu Nam Thiên voi vàng thừa nhận, lời này thật sự không phải là nịnh bợ.
Nếu mà tỉ mỉ xem xét thì hai người thật sự là , hai người thực sự là những người đẹp không phân thắng bại, nhưng Khổng Như Nguyệt lại kín đáo và sống nội tâm hơn còn Liễu Nhiên lại cởi mở không bị bó buộc, như ngàn hoa đua nở, mỗi đóa đều có một hương thơm riêng.