Bạch Thảo Phương càng nghe càng cảm thấy hồ đồ: “Ý cô à Triệu Nam Thiên ư? Thật không tin nổi, sao anh ta lại đắp tội với cô rồi?”
Thấy Đường Bảo Khiết ấp a ấp úng không nói nên lời, cô ta cũng đoán được phần nào: “Có phải cô trêu chọc người ta trước không?”
Sức lực của Đường Bảo Khiết dường như bị rút hết đi: “Tôi đâu có làm gì? Tôi… chỉ đùa với anh ta một chút thôi.”
Thấy Bạch Thảo Phương không tin Đường Bảo Khiết liền đem chuyện tin nhắn nửa che nửa đậy nói ra.
Với sự thông minh của Bạch Thảo Phương, làm sao có thể bị cô ta lừa gạt liền vạch trần nói: “Vui đùa chút thôi? Tôi đã nói với cô từ rất lâu rồi, cô đừng có tùy tiện trêu chọc anh ta, tôi nói cho cô biết, lần này tôi sẽ không giúp cô đâu, cô a, có người chỉnh được cô cũng tốt, cho cô bớt ngang ngược đi.”
Đường Bảo Khiết không phục: “Hừ, nếu cô không giúp tôi thì tôi tự mình nghĩ cách.”
Bạch Thảo Phương cảnh cáo: “Tôi nói cho cô biết, cô không được trêu chọc anh ta nữa, bây giờ anh ta là thành viên của đội chúng ta.”
Vẻ mặt Đường Bảo Khiết nghi ngờ nói: “Cô nói cái gì, cấp trên đã đồng ý cho anh ta vào đội rồi sao?”
“Không chỉ có anh ta mà còn có cả Ngũ Cương cùng nhau gia nhập đội nữa, nhưng chỉ là phương thức tuyển dụng bên ngoài.”
“Cụ thể là như thế nào?”
Bạch Thảo Phương suy nghĩ một chút, liền đáp: “Người này còn có ích.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đơn giản vậy thôi. Về phần Ngũ Cương, nếu anh ta có thể xâm nhập vào điện thoại di động của cô chứng tỏ anh ta vẫn có chút bản lĩnh. Nếu việc này có thể hoàn thành xuất sắc, cho anh ta một công việc bên ngoài cũng không phải là không thể.”
Rất lâu không thấy Đường Bảo Khiết lên tiếng, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng cô ta không thừa nhận cũng không được, Ngũ Cương quả nhiên là có chút bản lĩnh.
Vừa rồi cô ta đã cố tình lưu lại ám chỉ, nhưng cô ta đã che giấu rất kỹ, cũng là một khảo nghiệm nhỏ để kiểm tra đối phương.
Kết quả cũng không tồi, Ngũ Cương chỉ cần nửa phút đã xâm nhập được vào máy tính của cô ta.
Nếu không người phụ trách xí nghiệp Cửu Châu bận rộn như cô ta nào có thời gian rảnh rỗi mà chơi đùa với Triệu Nam Thiên.
Về phần truyện Ngũ Cương tạo ra trên vòng bạn bè của cô ta thì cô ta cũng không thể ngờ tới, cuối cùng chỉ có thể đem món nợ này tính nên đầu Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên không biết rằng là mình đã bị người khác ghi nhớ, anh ăn cơm trưa xong liền một mình đến công ty Vật Nghiệp.
Đã trì hoãn mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng có kết quả, anh phải đích thân đi một chuyến.
Công ty Vật Nghiệp khá quen thuộc, hơn nữa Khổng Như Nguyệt đã gọi điện thông báo cho anh đến.
Cho nên còn chưa đi tới trước tòa nhà của công ty Vật Nghiệp Triệu Nam Thiên đã nhìn thấy hai cô gái đứng ở trước cửa lớn trò chuyện, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ vào anh.
Một cô gái nhìn về phía xa nói: “Như Nguyệt, anh ấy có phải là anh trai mà cậu nói không?”
Khổng Như Nguyệt hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Ôi, vẻ ngoài của anh ấy thật là nam tính, thật không nghĩ tới a, tớ nói ở công ty Vật Nghiệp có nhiều người theo đuổi cậu như vậy mà cậu lại không động lòng, thì ra là cậu thích mẫu con trai như này.”
“Ai nha, cậu đừng có mà đoán bậy bạ.”