Sau khi Bạch Thảo Phương rời đi, Đường Bảo Khiết ngồi trước máy tính, phía trước chính là tư liệu Bạch Thảo Phương vừa tra ra.
Cô ta đọc kĩ xong, khóe miệng nở nụ cười lạnh y như ác quỷ.
“Triệu Nam Thiên, anh đợi đấy cho tôi, xem tôi thu phục anh thế nào!”
Trên đường quay về, Tiểu Ngũ vẫn còn lo lắng: “Anh Thiên, thân phận bên ngoài đó liệu có phiền phức lắm không?”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Không, thân phận văn phòng thôi mà, chuyện bình thường tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ không tìm anh đâu, họ cần đến sự giúp đỡ của anh cũng giống như ra ngoài thuê một nhân viên khác vậy, tiền lao họ trả anh cứ cầm lấy thôi.”
Tiểu Ngũ bội phục: “Anh Thiên, sao anh biết nhiều như vậy?”
Triệu Nam Thiên nói úp mở: “Trước đó tôi cũng từng làm vấn đề thân phận này một khoảng thời gian, mặc dù nội dung công việc không giống nhưng tính chất vẫn na ná nhau.”
Tiểu Ngũ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em yên tâm rồi.”
Triệu Nam Thiên vỗ bả vai anh ta: ‘nếu như tổ trưởng Bạch đồng ý thì anh có thể bắt lấy cơ hội lần này mà biểu hiện cho tốt, có một thân phận trong vụ án lần này rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của anh đấy!”
Tiểu Ngũ rõ ràng hơi mơ hồ: “Phát triển trong tương lai?”
Trước khi quen biết Triệu Nam Thiên, anh ta đã mất đi hy vọng với tương lai rồi, trước mắt chỉ muốn làm một bảo vệ bình thường ổn định sống qua ngày mà thôi.
Hôm nay, nghe thấy Triệu Nam Thiên nói điều này, anh ta chợt sững người trong giây lát.
Thấy Tiểu Ngũ ngẩn người, Triệu Nam Thiên bật cười hỏi: “Thế nào, cậu còn muốn cả đời làm bảo vệ sao?”
Hốc mắt Tiểu Ngũ ửng hồng: “Anh Thiên, em không muốn cả đời như vậy, tóm lại em đã nghĩ sau này sẽ đi theo anh lăn lộn.”
Triệu Nam Thiên cười nói: “Theo tôi lăn lộn thì có thể có tiền đồ gì? Với bản lĩnh này của cậu thì sớm muộn gì cũng có cơ hội xuất đầu lộ diện.”
Tiểu Ngũ bướng bỉnh nói: “Em không quan tâm, dù sao em cũng không thích giao tiếp với những người bên ngoài kia, em liền quyết định đi theo anh Thiên.”
Triệu Nam Thiên cũng không khuyên nhủ cậu ta nữa, với bản lĩnh của Tiểu Ngũ nếu như cả đời làm bảo vệ thật sự là có chút lãng phí tài hoa.,
Nhưng mà anh cũng biết không nên nói đến việc này nữa, chỉ có thể để về sau rồi nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã về tới tiểu khu.
Từ Minh vội vàng đi ra đón: “Anh Thiên, thế nào rồi, Tiểu Ngũ không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Triệu Nam Thiên nghĩ nghĩ, nói qua những sự việc xảy ra cho cậu ta biết.
Từ Minh không phải người ngoài, hơn nữa trong khoảng thời gian này bọn họ tình như thủ túc, có một số việc cũng không cần thiết phải giấu diếm cậu ta.
Sau khi nghe xong Từ Minh liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nếu thật sự là như vậy thì tốt quá rồi, nhưng mà tôi vẫn còn có điểm lo lắng, nếu việc này có dễ dàng như vậy sao bọn họ không tự đi thuyết phục? Đâu cần đến chúng ta chứ?”
Triệu Nam Thiên cũng là lo lắng điểm này, nhưng mà Bạch Thảo Phương không chịu nói tỉ mỉ, anh cũng không có có cách nào hỏi thêm, tóm lại Tiểu Ngũ là bởi vì chuyện của anh mà bị Cửu Vinh chú ý tới.
Mặc kệ phiền phức như thế nào anh cũng không thể đứng ngoài được, nhất định phải bảo vệ Tiểu Ngũ an toàn mới được.
Trong lúc nói chuyện, có hai tiếng kêu ngắn phát ra từ điện thoại.