Chỉ là bỏ tên Triệu Nam Thiên đi thôi mà, đối với cô ta mà nói là chuyện nhỏ.
“Thứ hai, sau khi kết án, phải cho Tiểu Ngũ một thân phận bên ngoài ở Cửu Vinh.”
Điều kiện này vừa được nói ra, không chỉ Bạch Thảo Phương, mà ngay cả Tiểu Ngũ cũng sững người mấy giây.
Trước đó Bạch Thảo Phương hứa sẽ khôi phục lại thân phận mạng hợp pháp chỉ là nói ra để thời hạn giám sát năm năm của anh ta có thể miễn trừ, sau đó cũng có thể làm việc liên quan đến máy tính được, thế nhưng thân phận khách đen vẫn hiện rõ trên hồ sơ.
Nhưng Triệu Nam Thiên nói là thân phận bên ngoài của Cửu Vinh, cũng đồng nghĩa là cho anh ta một thân phận hợp pháp, để anh ta càng được tự do trên internet hơn, điểm lợi này không phải là thứ tiền tài có thể mua được.
Bạch Thảo Phương không đồng ý ngay mà nhìn về phía Tiểu Ngũ: “Anh cũng có ý này?”
Tiểu Ngũ vội vàng nhận lời: “Tôi nghe theo anh Nam hết.”
Bạch Thảo Phương trầm mặc mấy giây: “Cửu Vinh không thuộc quyền quản lý của tôi, chuyện này tôi cũng không làm được, chỉ có thể để sau đáp trả lại anh sau thôi.”
Triệu Nam Thiên đứng dậy: “Được, nếu như đã nói như vậy, vậy chúng tôi quay về đợi tin của tổ trưởng Bạch.”
Đừng thấy chỉ là một thân phận bên ngoài đơn giản, nhưng nó lại thuộc quyền quản lý của bộ phận đặc biệt của Cửu Vinh, muốn chen miệng vào đâu có đơn giản đến thế?
Bởi vì Triệu Nam Thiên cũng không gấp nên anh đã đưa Tiểu Ngũ rời đi.
Bạch Thảo Phương gọi một câu: “Đợi đã!”
Triệu Nam Thiên biết ý: “Tổ trưởng Bạch yên tâm, nội dung cuộc nói chuyện hôm nay chúng tối ẽ không nói với bất kì ai đâu.”
Nói xong, anh đưa Tiểu Ngũ rời đi.
Hai người đi chưa được bao lâu, một người phụ nữ vội vàng chạy vào, tức giận nói: “Đàn chị, cứ để bọn họ đi như vậy?”
Bạch Thảo Phương có hơi bất lực: “Đường Bảo Khiết, em làm việc sao lúc nào cũng hấp ta hấp tấp thế?”
Đường Bảo Khiết cười hì hì một cái: “Không phải là em quan tâm quá hay sao, đàn chị, thời gian của chị không còn nhiều nữa đâu.”
Bạch Thảo Phương hỏi ngược lại: “Quan tâm? Chị thấy em muốn gây rối với tên Triệu Nam Thiên đó thì có!”
Đường Bảo Khiết hứ một tiếng, cắn môi nói: “Tên họ Triệu chết tiệt đó, em với anh ta còn chưa xong đâu, từ trước tới giờ em chưa từng mất mặt như thế đâu!”
Vẻ mặt Bạch Thảo Phương vô cùng trịnh trọng: “Đường Bảo Khiết, Triệu Nam Thiên này không đơn giản như em nghĩ đâu, trước khi chị chưa điều tra ra rõ ràng, chị khuyên em tốt nhất là đừng động vào anh ta!”
Đường Bảo Khiết không chịu yếu thế: “Đàn chị, chị đừng trông thấy anh ta hùng hùng hổ hổ thế mà tự dọa chính mình được không? Anh ta cũng đầu phải ba đầu sáu tay, sao có thể không sờ ra được gì cơ chứ?”
“Dù sao chị cũng cảnh cáo em rồi, còn về việc em có nghe không, chị không quan tâm nữa.”
Bạch Thảo Phương cũng hết cách với đàn em này, nếu như cô ấy cố ý một mình hành động, cũng hay để Triệu Nam Thiên giạy dỗ cô ấy một trận!
Dựa vào cách nghĩ trước mắt của cô, cô ta không hoài nghi năng lực của Triệu Nam Thiên, cô ta chỉ hơi lo lăng, để Triệu Nam Thiên tham gia vào hoạt động lần này rốt cuộc có phù hợp hay không, cô ta nhất định phải lập tức đi xác thực ngay.