Khoảng thời gian từ lúc xuất ngũ đến nay, năng lực của anh có hơi giảm sút, đến ngay cả phản ứng và ý thức cũng không thể so với lúc trước.
Nếu không, khi quật ngã những tên vừa rồi sẽ càng thêm nhẹ nhàng hơn, sao có thể giống như bây giờ? Mặc dù không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng chắc chắn là không tránh khỏi bị thương ngoài da.
Đúng lúc này, dì Đào di chuyển.
Triệu Nam Thiên cũng theo đó mà ngẩng đầu, anh cũng muốn biết dì Đào sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Dù sao Tô Mục Tuyết đã được cứu, chuyện buổi tối hôm nay dù huyên náo cũng sẽ không liên luỵ đến nhà họ Tô, vứt bỏ anh ta mới là lựa chọn tốt nhất cho lợi ích của nhà họ Tô.
Dì Đào đưa túi xách cho Trần Quân ở sau lưng, tiến lên trước nửa bước, không nói lời nào mà chỉ quăng ra một cái cái tát.
Triệu Nam Thiên theo bản năng nâng cánh tay lên, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền chính là một đòn sấm sét!
Nhưng khi anh nhớ tới thân phận của đối phương thì đột nhiên hơi sững lại, cánh tay nâng lên giữa không trung lập tức cứng đờ.
Ngay tại lúc Triệu Nam Thiên do dự, bàn tay dì Đào đã chuẩn xác rơi xuống.
Bốp một tiếng!
Còn kèm theo tiếng mắng mỏ giận giữ của dì Đào: “Đồ vô dụng, ai cho cậu cái lá gan ỷ vào tên tuổi của nhà họ Tô mà gây chuyện thị phi ở bên ngoài? Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Thăng!”
Chuyện này xảy ra vô cùng đột ngột, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Triệu Nam Thiên dùng đầu lưỡi liếm liếm, có vị mặn chua xót, đánh thật đúng là hung ác không cần nghĩ cũng biết, nửa bên mặt kia chắc chắn là đã sưng đỏ một mảnh.
Anh không nói chuyện, cũng không phải cảm thấy mất mặt, dù sao cũng là mẹ kế của Tô Mục Tuyết, với anh mà nói cũng sẽ là mẹ cả đời.
Đã làm sai chuyện bị mẹ giáo huấn một lần, cũng không có gì là không thể tiếp nhận.
Chỉ là anh có chút nghĩ không ra, nghe xu hướng nói gần nói xa của dì Đào, là định thay mình tiếp tục chống đỡ việc này? Chuyện này có chút nằm ngoài sự dự liệu của anh.
Thấy Triệu Nam Thiên không há mồm, dì Đào lại răn dạy một câu: “Còn đứng ngây đó làm gì, lời tôi nói cậu không nghe thấy sao?”
Triệu Nam Thiên vẫn không nói tiếp, thứ nhất anh không có ý định xin lỗi, thứ hai anh cũng không cho rằng chỉ với một câu xin lỗi là có thể khiến Vương Triều Khải hóa tranh chấp thành hòa bình.
Anh nhìn người rất chuẩn, nếu như hôm nay người nhà họ Tô đến không phải là dì Đào, việc này có lẽ còn có chỗ giảng hoà.
Nhưng bây giờ tên Vương Triều Khải này chỉ ước gì biến anh trở thành con cờ đám phán giữa anh ta và dì Đào, sao có thể tùy tiện mở miệng?
Quả nhiên, Vương Triều Khải ngắt lời nói: “Dì Đào, việc này chỉ sợ không đơn giản như lời bà nói đâu?”
“Tổng giám đốc Vương yên tâm, tất cả tổn thất của hội hôm nay, còn có tiền thuốc men của mấy anh em kia cứ việc nói ra con số là được.”
Vương Triều Khải khoát khoát tay: “Dì Đào, bà cho rằng tôi là người thiếu tiền sao?”
“Vậy cậu có ý gì?” Sắc mặt Dì Đào đã có chút không vui.
Lấy thân phận của bà ta, có thể nói như vậy cũng đã là lần đầu tiên, chẳng lẽ tên Vương Triều Khải này còn muốn được voi đòi tiên?
Vương Triều Khải khoát tay: “Dì Đào hiểu lầm rồi, bà đã mở miệng thì tôi nhất định sẽ nể mặt, nhưng Vương Triều Khải tôi cũng là người từng trải, xin lỗi cũng được thôi, nhưng không thể nói ở nơi này, đến trên bàn rượu nói đi!”