Khí thế áp bách, liền ngay cả người nhìn quen cảnh tượng hoành tráng như dì Đào, cũng thoáng bối rối một chút.
Không cần phải nói, tình hình đã leo thang!
Nếu như xử lý không tốt, đừng nói Triệu Nam Thiên, chỉ sợ ngay cả bà ta và Trần Quân cũng không có cách nào toàn thân rời khỏi nơi này!
Nghĩ đến đây, sự chán ghét trong lòng dì Đào càng tăng lên, tên khốn đáng chết này, đúng là rất biết cách gây rắc rối!
Không khí ngột ngạt, Vương Triều Khải mở miệng trước: “Anh không muốn cho tôi một lời giải thích sao?”
Đối mặt với loại cục diện này còn có thể thoải mái như mây trôi nước chảy, cho dù là thật hya là giả vờ thì đều khiến anh ta bội phục trong lòng.
Dì Đào cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên, người bảo vệ mà bà ta luôn tự cho là mình vô cùng hiểu rõ.
Triệu Nam Thiên nhún vai: “Giải thích gì? Nếu như muốn xin lỗi tôi, vậy thì coi như xong, con người tôi cũng rất độ lượng.”
Hút một xong hơi thuốc, anh còn nói thêm: “Về phần tiền thuốc men, tôi cũng không bị thương tích gì, đa tạ ý tốt của tổng giám đốc Thăng.”
Vương Triều Khải tức giận cười: “Nghe ý của anh, đánh người của tôi, nện hỏng đồ của tôi, lại muốn cho qua như vậy sao?”
Triệu Nam Thiên kỳ quái hỏi: “Đây chẳng phải vốn là lời nói của tổng giám đốc Vương vừa rồi sao? Chẳng lẽ, đường đường là tổng giám đốc hội Hoàng Đình cũng sẽ lật lọng?”
Vương Triều Khải nghẹn câu nói ở cổ họng không nói nên lời, mặt cũng đỏ lên.
Anh ta vốn cho là tên nhóc này chỉ là trẻ con miệng còn hôi sữa, nếu không cũng sẽ không có chuyện vừa cãi cọ đã ra tay đánh nhau.
Giờ chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa, luôn sẽ có biện pháp giam giữ người, đến lúc đó liền có thể áp chế dì Đào.
Kết quả không ngờ tên nhóc này đến miệng lưỡi cũng không thua kém người khác, vậy mà lại làm anh ta không biết nên mở miệng thế nào!
Vương Triều Khải vô cùng tức giận, lời nói đúng thật là do anh ta nói, nhưng ai có thể nghĩ đến, bảy tám người sớm có dự tính trước, hơn nữa còn là ở trên địa bàn của hội Hoàng Đình, lại bị người đối phương đánh ngã chứ?
Bên cạnh có người giải vây: “Tổng giám đốc Vương rộng lượng, có thể không so đo với anh, nhưng tôi thì không, đánh bị thương nhiều anh em hội Hoàng Đình như vậy, không nói nói rõ ràng liền muốn rời đi?”
Nói xong, anh ta cố ý cao giọng nói: “Tổng giám đốc Vương, coi như anh đồng ý thì các anh em cũng không chấp nhận!”
Những người xung quanh huyên náo, không ít người cũng phụ họa theo.
Những lời ô uế vang lên không dứt bên tai, rõ ràng là muốn chặt Triệu Nam Thiên thành tám miếng.
Vương Triều Khải làm ra vẻ khổ sở nói: “Dì Đào, bà cũng thấy rồi đấy, bây giờ việc này phải tính sao bây giờ? Coi như tôi muốn cho bà mặt mũi thì các anh em của tôi cũng không đồng ý!”
Dì Đào sững sờ ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời lâm vào tình cảnh lưỡng nan.
Nếu hỗ trợ thì chẳng khác nào đối chọi với hội Hoàng Đình, nhà họ Tô bây giờ đang bấp bênh, bà ta thực tế không muốn rước thêm kẻ địch mạnh.
Nhưng nếu như không giúp thì làm sao ăn nói với bên Tô Mục Tuyết?
Còn có một điểm bà ta càng lo lắng, nhìn đi nhìn lại, dù cho bà ta có sẵn sàng mở miệng, nhưng liệu có thể bảo vệ được Triệu Nam Thiên không?
Cùng với sự trầm mặc của dì Đào, bầu không khí trên toàn bộ hành lang trở nên phi thường kìm nén.
Triệu Nam Thiên không để ý nhiều như vậy, chỉ xoa xoa cần cổ.