Cho dù cách điện thoại anh vẫn có thể cảm giác được ý lạnh lẽo thấu xương.
Nhớ tới thân phận của người phụ nữ này, anh cứng rắn nặn ra nụ cười tươi nói: “Cháu là Triệu Nam Thiên.”
“Cậu có quan hệ gì?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Cân nhắc tìm từ một chút, lúc này anh mới kiên trì giải thích: “Cháu là bạn của Mục Tuyết.”
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng một hồi lâu, sau đó là một trận giận dữ mắng mỏ hệt như kẻ tâm thần, “Cậu… cậu chính là tên bảo vệ kia? Tại sao cậu còn ở đó? Mục Tuyết đâu rồi, mau đưa điện thoại cho nó!”
Tô Mục Tuyết cướp lấy điện thoại nhạo báng hỏi, “Hiện tại mẹ tin rồi?”
Người phụ nữ tức giận, cảm giác như bị làm nhục, “Tô Mục Tuyết, rốt cục con muốn thế nào? Tại sao cậu ta lại ở trong nhà con? Con có biết hôm qua mẹ phải tốn miệng lưỡi tới mức nào mới có thể giải thích rõ ràng với nhà họ Ngụy không!”
Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại, “Giải thích, có gì phải giải thích?”
“Tô Mục Tuyết, rốt cục con gây sự đủ chưa?”
Tô Mục Tuyết quật cường cười lạnh, “Chưa đủ, một lát nữa con sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy!”
Nói xong cô không để ý tới tiếng rít gào từ đầu bên kia điện thoại mà cúp máy, còn khóa máy quăng điện thoại qua một bên.
Làm xong tất cả cô như cạn kiệt sức lực.
Cô thất hồn lạc phách đi trở về phòng khách, cả người co thành một cục trên ghế sofa, ôm hai đầu gối bật khóc.
Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ. Anh vốn định rời đi, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến anh không thể động đậy.
Anh không biết Tô Mục Tuyết bị gì, càng không biết nên an ủi thế nào.
Đợi cô khóc xong rồi lúc này anh mới đưa tới tờ khăn giấy tới.
Tô Mục Tuyết mắt lã chã nước ngẩng đầu, “Những lời anh đã nói trước đó còn tính không?”
Triệu Nam Thiên cũng không nhớ rõ rốt cục mình đã nói gì, chỉ theo bản năng gật đầu.
Tô Mục Tuyết hít một hơi thật sâu, “Vậy anh đi thay quần áo đi!”
“Để làm gì?”
“Tới cục dân chính đăng ký kết hôn!”
Triệu Nam Thiên kinh ngạc một trận, sau đó mới lắc đầu, “Tôi không tâm tình để đùa giỡn với cô, tôi phải đi làm.”
Tô Mục Tuyết quát lớn, “Anh dám đi!”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, “Bà cô của tôi ơi, rốt cục cô muốn thế nào?”
Tô Mục Tuyết lặp lại: “Tôi nói đi đăng ký kết hôn với tôi!”
Triệu Nam Thiên vẫn không coi là thật. Anh đã nghe ra, mới vừa rồi Tô Mục Tuyết chỉ cố ý lấy mình ra làm bia đỡ đạn.
Về phần đăng ký kết hôn và vân vân hoàn toàn là nói nhảm. Nếu anh tin tưởng thật đó mới là gặp quỷ!
Tô Mục Tuyết nén giận. Mới bắt đầu đúng là cô đang diễn trò, cố ý muốn chọc giận người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại.
Kết quả nhìn thấy dáng vẻ không kịp tránh né của Triệu Nam Thiên, óc cô nóng lên, quỷ thần xui khiến hỏi: “Thế nào, anh không dám?”
Triệu Nam Thiên thành thật nói, “Tôi thực sự không dám.”
Tô Mục Tuyết triệt để nổ tung. Nếu Triệu Nam Thiên dám đồng ý chắc chắn cô sẽ châm chọc khiêu khích anh một phen, sau đó nghênh ngang rời đi.
Kết quả nghe thấy Triệu Nam Thiên cự tuyệt, cô lại không biết nên tiếp lời như thế nào.
Cô càng nghĩ càng giận, từ ngữ cũng càng thêm sắc bén, “Triệu Nam Thiên, không phải trước đó anh nói muốn phải phụ trách sao, vì sao bây giờ anh lại không dám nữa?”
Triệu Nam Thiên nhíu chặt mày, “Cô vốn không thích tôi, hà tất phải hàm oan chính mình?”
Anh cũng muốn có trách nhiệm, nhưng điều kiện tiên quyết là song phương tự nguyện.
Khoản tiền trước đó đã vẽ lên một dấu chấm tròn cho mối quan hệ giữa hai người.
Nếu trong đầu cô coi thường bản thân mình, cần gì phải huyên náo tới mức hai người đều lúng túng?
“Không cần anh xen vào, tới cùng anh có đi hay không?”
Giọng điệu của Tô Mục Tuyết rất hùng hổ doạ người, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên, cảm giác vui sướng không cách nào nói rõ đầy rẫy trong lòng.
Triệu Nam Thiên cũng bị chọc giận, “Cô tưởng ông đây sợ cô?”